Cô thờ ơ nhìn những con chim ngoài song cửa sắt. Bản tình ca quen thuộc
của chúng mỗi sớm đến ngày hôm nay không còn làm cô thích thú mỉm cười
trong chăn. Cô nhắm mắt chặt hơn khi nghe âm thanh của một con chim bé
nhỏ nào đó không nhìn thấy cửa kính mà lao vào kêu đánh bốp. Không cho
lòng mình lắng nghe và cảm nhận thêm một chút tổn thương nào nữa. Cô
muốn đóng băng mình trong chiếc chăn mà trái tim dường như không nổi,
vẫn thấy ấm áp những dòng chảy đắng từ đâu cuộn về, trào dâng lên mắt.
Ảnh minh họa
Hôm trước khi đi làm về, phóng xe máy vào sân, một anh chàng từ đâu
nhảy ra nghiêng ngó lên trời với cái nhìn tiếc rẻ, cô quay đầu lại và
thảng thốt thấy một đàn chim bay rạt lên từ cây sấu trước cửa nhà, một
đàn nữa dày đặc bay lên từ bãi cỏ trống thỉnh thoảng có những bụi cây
nhỏ um tùm. Tiếng xe máy của cô đã đánh thức lũ chim ham ăn đang mải mê
nhặt những hạt thóc vàng trong lòng lưới giăng trên bãi cỏ. Bay đi chim
ơi. Đừng để người ta bắt được mày. Đừng để ta phải ám ảnh hơn nữa với
những xâu chim chẳng biết còn sống hay đã chết, con mở mắt, con nhắm
mắt, những vệt máu chim loang lổ trên đôi cánh, sợi lông của chúng làm
cô kinh hoàng và mất ngủ. Những con chim khi đã được vặt lông và tẩm gia
vị cũng chỉ nhỏ như một cái nắp phích bày xếp hàng thẳng thớm trên
những chiếc khay đang được quạt than mù mịt. Đi qua một quãng dài mùi
gia vị không tha cho cảm giác của cô. Anh chàng bẫy chim đay lại cô bằng
cặp mắt tức giận. Chẳng có lý do gì. Đây-là-chỗ-ở-của-tôi-mà.
Lũ chim sâu hình dạng như nhau, con nào cũng tròn xoe như một cục bông
bé nhỏ, đôi mắt đen lóng lánh trong veo chẳng khác gì những hạt nhãn.
Sao cô yêu những đôi mắt ấy thế. Ngày ở nhà với ba mẹ, lũ chim sâu sáng
sáng cũng đánh thức cô dậy bằng khúc nhạc trong trẻo. Thay vì đập vào
cửa kính như bây giờ, ngày đó chúng bám vào những dây leo mảnh khảnh và
chắc chắn của bụi lăng tiêu bên hông nhà. Khóm hoa lăng tiêu mọc từ đất
lên leo dần lên gác 2, lá nhỏ và xanh sẫm, mỗi mùa hoa, từng bông 5 cánh
màu da cam xòe ra hết cỡ, bung nở tận cùng những ưu ái của thiên nhiên
nên tô điểm cho nhà cô một sắc thái cổ điển rất lạ. Khóm lăng tiêu hào
phóng nở hoa che hết cả màu xanh của lá, chỉ còn khoảng trời màu cam rực
rỡ. Cô đã yêu khóm hoa ấy vô cùng. sau này đi lấy chồng, rồi ba mất,
khóm hoa đã bị chặt đi... Lũ chim thường ở trên mái, trên cột điện, hoặc
đang bay giữa không trung cũng sà xuống, bám lấy dây hoa như nghỉ ngơi
một chút, như muốn tiếp thêm sinh lực rồi lại quáng quàng vừa bay vừa
hót. Chúng mày vội vàng cũng phải thôi, cuộc đời ngắn ngủi lắm, đâu có
cho mình thời gian để giận dỗi oán trách một ai. Bao nhiêu năm trong
cuộc đời chỉ đủ cho chúng ta yêu thương.
Cuộc đời chỉ có mấy chục năm được yêu thương. Tại sao trái tim cô không
thôi dằn dỗi? Tại sao trí óc cô không ngừng bị tổn thương? Tại sao cô
không gạt bỏ hết những hoài nghi và mặc cảm? Như con chim một lần sa
bẫy, như con chim sợ cành cong hất lên trời. Cô đã dè chừng những yêu
thương biết bao lâu, và biết không bao giờ cô lại có thể được tin yêu
một lần nữa trong đời. Đáng thương thay những con người tự đóng khung
mình trong ảo giác và bệnh tật. Kiếp này cô đã là một người cô đơn trọn
vẹn nên không thể đòi hỏi gì hơn là những cảm giác có riêng cho mình. Sự
nhạy cảm nghiệt ngã như thể một sợi dây oan uổng từ kiếp trước cứ đeo
dính lấy cô, làm cô giật mình tỉnh giấc trước khi có âm thanh nào đó
đánh thức không gian. Làm cô lo sợ hoang mang trước khi rủi ro xuất
hiện. Làm cô đau khổ tan nát khi một ai đó còn chưa có ý định rời xa cô.
Cô đã mơ một giấc mơ về sự chia ly của ngày này đã lâu lắm rồi, và
trong mơ, ai đó cũng vẫn bình thản đáng sợ như thế.
Một ngày không như mọi ngày...