Có
lẽ hơi sai với kiểu title như này vì chẳng ai kể chuyện trước lúc đi
ngủ lúc 2 giờ sáng cả. Mà kỳ thực cũng không có chuyện gì để kể.
Kể
về nỗi cô đơn? Không. Mình không cô đơn vì mình đã chọn như thế, và
mình thích nữa. Vả lại kể từ khi mọi người thi nhau kể về nỗi cô độc
muộn phiền của bản thân thì nó trở nên thật thị trường, giống như ngày
xưa người ta đua nhau mua dép Doctor kể cả hàng nhái dỏm òm vẫn nghênh
ngang xỏ vào. Và giống như việc ganh đua từng cái like trên Facebook
vậy. Người ta kể ra để đo xem nỗi cô đơn của ai lớn hơn, tờ giấy trắng
của ai bao la hơn... Nếu thế thì hẳn là mình thua nhiều người lắm,
lắm...
Cho
nên giờ chỉ đơn thuần muốn kể về câu chuyện thỉnh thoảng mình không ngủ
được vào ban đêm. Không trà hay cà phê mà vẫn chẳng thể ngủ được. Vì
mình hay nghĩ linh tinh. Chung quy thường về việc sẽ đặt tên cho cuốn
tiểu thuyết đầu tay là gì, tên con mèo đầu tiên mình nuôi, tại sao mình
luôn kém thông minh trong chuyện tình cảm nên kết cục là cứ yêu hoài yêu
hoài một người, và lại quay về cuốn tiểu thuyết đầu tay: sẽ có mấy nhân
vật, nữ chính sẽ ra sao, sẽ như kiểu đạo văn tạp nham hay một sự sáng
tạo của tác giả... Đại loại như thế. Mình luôn muốn viết một (hoặc
nhiều) tiểu thuyết từ năm lớp 7, nhưng thử mãi chả bao giờ thành công.
Vì mình thiếu một cái gì đó, đôi khi mình nghĩ là thiếu rất nhiều, nhiều
hơn gấp mấy lần những đêm mất ngủ cộng lại rồi nhân lên cho mười tám
lần nữa. Thật chẳng ra sao cả!
Mình
sẽ viết ra thứ gì? Một điều thị trường nhất trên cuộc đời này: nỗi cô
đơn. Đó là nỗi cô độc mịn màng và có mùi của mùa Thu vì mình thích thế.
Có cả tình yêu nữa vì mình cũng thích tình yêu lắm mặc dù chẳng ai muốn
yêu mình cả. Có lẽ chẳng có gì lớn lao để mình đêm nào cũng khó ngủ và
thỉnh thoảng thì mất luôn cả giấc ngủ (như hôm nay chẳng hạn). Nhưng vì
mỗi ngày trôi qua việc định hình nó lại rõ thêm một nét và dù đôi khi
chỉ là một cái chấm nhỏ, mình muốn theo đuổi nó đến cùng. Mình thích cảm
giác khi hoàn thành một cái gì đó, rất vừa vặn và trọn vẹn. Giống như
đọc xong một cuốn sách và pha thêm tách trà để nghiền ngẫm về nó vậy,
nhớ lại những mẩu thoại ngắn, những trích đoạn tâm đắc. Mình muốn hoàn
thành một thứ đẹp đẽ như vậy.
Thật
ra đêm nay hơi khó khăn với mình một chút vì vài thứ liên quan tới gia
đình và các mối quan hệ, nhưng quan trọng hơn là hết sạch thuốc rồi nên
có khúc mắc gì thì phải viết ra nếu không sẽ trôi tuột đi hết. Cũng
không biết mình lảm nhảm gì nãy giờ nhưng hy vọng một ngày nào đó sẽ
thấy có người cầm cuốn sách có tên của mình trên bìa. À, mình tên Khả
Tú.