Phật
ngồi quay lưng với nó. Như bỏ rơi. Khí trời đang muốn đốt cháy người
ra, vầng dương ở đằng xa đã lam một màu hoàng hôn, chuẩn bị chờ mây đen
nuốt trọn trước khi màn đêm chiếm ngự. Nó ngồi đấy nhìn ly café tan
nước, ngả màu. Nhìn đồng hồ, giờ này chắc phi cơ đã cất cánh bay.
Huế chừ mưa hay nắng.
Nó
cùng bà - người tình tóc bạc đón một chuyến xe lên Sài thành để đến
thẳng sân bay. Tính đếm. Năm giờ đồng hồ xe chạy. Nghĩ. Làm sao để thời
gian trôi qua hết đây? Nói nhăng, nói cuội vài câu chuyện chẳng đâu đâu
để người phụ nữ ấy không phải âu lo:
Về
gia đình. Năm con. Giờ vượt thất thập cổ lai hi vẫn còn thấy nặng mang
với những tâm tư của đàn con mang về khiến bà suy nghĩ, nghĩ suy. Tháng
ngày không thấy nhẹ đi, dẫu hàng đêm niệm cầu, sám hối, hồi hướng bên
dưới Đức Phật mắt mi khép hờ.
Về
sức khỏe. Trộm nhìn. Làn da đã bị đồi mồi tấn công nhanh như một trận
cướp cờ, nắng trưa đổ lửa cứ hăm he nhắm trọn đến làn da cuối cùng mà
bóc lột. Vài nếp nhăn trên vầng trán tạo hình từ vài cơn nhức buốt
thoáng qua đầu bà, nó ngồi nắn nhấn, trổ vài tài lẻ, bắm huyệt thư giãn,
học đòi được đâu đó giữa thị thành, để tìm cách cho nhọc nhằn kia vơi
bớt.
Trộm
nhớ. Tim nó như buốt lại khi nghe lời bác sĩ dặn dò: đừng để bà dùng
thuốc bậy bạ, cơ thể bà đã bắt đầu có phản ứng với thuốc, bất kỳ một
viên thuốc điều trị với liều lượng vượt tầm có thể cướp bà đi bất kỳ lúc
nào. Nó gượng cười bảo không sao khi thấy nhưng vết chân chim hiện một
lúc một rõ ràng hơn bất kỳ khi nào trên gương mặt bà sau khi nghe câu
nói ấy. Trời đêm hanh nóng mà cứ tưởng giông bão nổi lên.
Checkmail,
xem lại vé máy bay đã book lộn ngày sau một lần book lại khi bà nhớ
nhầm ngày giỗ của má chồng. Đắng chát. Nó không biết đã đọc email đó bao
nhiêu lần trước khi cancel vé của riêng mình vì chuyến đi nuốt trọn hết
một tuần. Tự an. Công việc thì vẫn còn đó, Huế vẫn còn kia… nhưng nó
vẫn sợ rằng người tình không còn theo nó một chuyến đi sau. Rủa thầm.
Nói dại. Biết thế nhưng vẫn không sao ngưng được suy nghĩ kia bủa vây.
Về
nguyện vọng. Chuyến đi này người tình tóc bạc muốn làm tròn lấy một
phận dâu con. Cuối cùng. Ước nguyện cùng với những đứa con về quê cha
đất tổ. Một lần. Trong ngày giỗ của mẹ chồng, trước cô cậu chú dì, bà sẽ
ngồi đấy ghì đầu những đứa con giờ đã nên hình, có riêng tổ ấm của mình
nói thưa: chúng con đã về. Rồi trong chuyến đi ấy bà sẽ đưa cháu con về
quê ngoại, nơi có những dòng máu đã từ lâu thèm khát được về đây một
lần hỏi thăm nhắn nhủ sau từng ấy năm người đã ra đi, những ân tình vẫn
còn tạc dạ trên mái đầu sương phũ đầy vơi. Chưa trả đủ với bà. Tranh
thủ. Khi sức lực vẫn còn để rồi sau khi kết thúc một chuyến đi, về lại
Sài thành thực hiện tiếp một tâm tư với một người đã đi qua đời bà và để
lại năm con. Một mã mồ sáng sủa để phù hộ con cháu. Bình an. Người tình
tóc bạc sẻ chia về giấc mơ về lại miền Trung ấy, kiếm một miếng đất
nhỏ, cất một ngôi nhà theo kế hoạch dự chi khoảng sáu đến bảy mươi
triệu. Một mình. Xa lánh chuyện đời với chuyện cháu con. Nặng lòng.
Nó
ngồi trên xe. Mơ màng thấy bãi đất trống cát bồi từ sông, bụi tre đu
đưa theo gió trước đường làng từ một trưa Hè miền Trung nắng cháy, nó
với bà ngồi nói chuyện của hôm qua nơi đây còn giặc giã cách đấy đã bao
nhiêu năm rồi không nhớ và một câu chuyện nó còn ấp ủ muốn viết về đời
bà vẫn còn nằm trên bản thảo với vài câu miêu tả về hình ảnh đầu có hai
người đàn bà ôm nhau bật khóc khi nhận ra nhau ở đầu làng với hai bên tơ
hồng giăng lối không phải của yêu thương mà của tình thân không tạo
hình từ máu mủ. Tình yêu từ một phận đàn bà. Giống nhau.
Nó
ngả người ra ghế thấy chợ Đông Ba vẫn còn rơm rả tiếng cười đùa. Nó, cô
và người tình tóc bạc trong một chiều đã quá lâu rồi không nhớ, hả hê
trong buổi chợ chiều có tiếng người trả giá một hai rồi chọc đùa cô gái
bán chè đậu váng, mần từ tối đến sáng. Dở hơi. Không sợ người ta mắng
chửi sao lại có người vô duyên. Giờ đây, cô nằm lại mãi mãi ở đất Sài
Gòn với những đứa con cô giờ đây phải sống với phận long đong. Nó thấy
mình đi với bà ở một nội thành chiều về dịu nắng, ngồi lết lê trốn buổi
cơm chiều ở chợ nhỏ có món cháo lòng vừa rẻ với thịt dư đầy. Một quán
cháo lòng mà nó đã từng về đây tìm kiếm không ra. Tự hỏi. Có phải thời
gian đã làm chợ đổi thay hay người bán không còn nữa mà sao nó đã đi mòn
gót thành nội vẫn không tìm ra quán đó? Chắc là quán muốn đợi người
về!? Hoặc quán chỉ dành cho nó với người tình rủ rê về lại, không thích
nhìn nó chồm hổm rồi húp tô một mình.
Nó
đưa tay kéo màn khi thấy nắng trưa vẫn còn lưu manh, hanh nóng khiến
mái đầu vẫn còn mệt mõi khi đôi mắt đã khép hờ. Buột lòng cất tiếng. Năm sau mẹ về lại với con. Bà cười đưa hàm răng không còn đủ đầy. Ừ. Nhẹ tênh.
Phật
ngồi quay lưng với nó. Như trách. Khí trời hạ nhiệt khi màn đêm bắt đầu
nuốt lấy nắng hoàng hôn. Nhìn đồng hồ, chắc giờ phi cơ đã đáp. Bắt máy
gọi người tình tóc bạc hỏi vài câu tình tự. Biết được máy bay đã đáp,
người tình đi thẳng từ Đà Nẵng về Huế trên một chuyến taxi. Miệng cười
giữa miền Trung thương nhớ. Tắt máy. Hẹn. Người tình ơi thôi đừng mơ gì
nữa, trọn một kiếp đời nắng cháy bão giông, giờ người ơi giữ sức mai đây
cùng nó trở lại chốn này. Một lần nữa nhé. Người tình ơi.
Tuổi nhỏ đời ta Huế giữ không?
Cho ta xin lại tháng năm hồng
Cho ta trở lại ngày xưa cũ
Mới hái mùa thơ giữa độ bông
(Ảnh: Sưu Tầm)