Chiều xuống chợt mưa. Trời mưa như trút
nước, như vô tình đánh thức nỗi buồn của ngày qua còn man mác vẹn
nguyên. Tờ lịch lọt vào khung thành tháng 8, mộng du ngày mưa thu rất
buồn, rất nhẹ, xao xuyến vàng ươm một cảm giác mông lung, lưng chừng
thảng thốt, như kéo cô vào khoảng không bất tận, nhớ về một điều gì đó
da diết xa xôi. Tâm hồn cô chu du trôi lạc miền ký ức đang êm ả ẩn giấu
vào trong đôi mắt. Có những ánh mắt xa xăm vô định, hòa quyện vào đó
chút nắng gió khẽ khàng thổi bay tóc, thổi qua tâm hồn làm trái tim cô
nhẹ hẫng.
Chiều xuống lâu rồi... Chúng mình vẫn
ngồi bên nhau thật lâu. Mưa rơi thoáng chốc. Nắng phả bờ vai, nghiêng
nghiêng bóng đổ tàn cuộc. Cuộc trò chuyện cuối cùng với chút tiếc nuối,
hoài niệm, luyến lưu. Lòng tắt theo ánh nắng nhạt vàng, bàn tay buông
lơi nắng đã thôi hiện hữu. Cô đã đi bên cạnh cuộc đời anh một cách lặng
lẽ, cô chờ mãi một lời cầu hôn, một ngày được mặc chiếc áo cưới, không
lẻ cô lại nói - anh ơi mua cho em chiếc nhẫn. Anh vẫn không nhận ra ước
mơ rất đổi chính đáng ấy. Giờ thì cô héo hắt gom kỷ niệm xưa gửi lại cho
mùa nắng cũ. Nỗi buồn đơm bông mà không kết trái hôm nay đã trở thành
vô nghĩa, những giấc mơ cũng chỉ thêm gánh nặng lòng nhau mỗi sớm mai
về…
Giữa bộn bề những gương mặt trong cuộc
sống, vì sao anh lại gặp và yêu cô, vì sao lại là anh mà không phải là
bất cứ một ai khác. Hai tâm hồn trái ngược nhau hoàn toàn nhưng lại đến
được với nhau và yêu nhau, nếu là một điều kỳ diệu sao không thành hiện
thực. Nắng chói chang quá làm nhòe đi khóe mắt, nhạt nhòa cay cay, có
cơn gió về chạm nhẹ vào vai áo. Tình yêu khép lại tựa một giấc mơ phải
tan đi khi bình minh vừa chạm. Bàn tay hụt hẫng chơi vơi ở khoảng không
níu giữ, mọi thứ trong cuộc sống giờ không còn nữa và tình yêu cũng thế.
Chiều xuống giữa khoảng trời màu
xám. Cô vẫn chỉ đứng lặng yên bên cửa sổ một mình. Đôi mắt mải miết hụt
hẫng, nhớ những cảm giác vỡ tan. Mọi việc đã quá muộn màng rồi. Cô không
thể lấy một người không biết tôn trọng những gì mình đã có. Cô biết
mình thật là ngốc khi buông tay một người mà mình yêu thương, nhưng càng
ngốc hơn khi níu giữ một người mà mình chưa bao giờ được đứng trong tim
họ... Mặc kệ cho những nhung nhớ về qua, những nụ cười rơi trong những
chiều xưa cũ, rồi để cùng ai đó lãng quên.
Ngày đến rồi có gì là vội vã đâu. Khi
một ngày cũng chỉ có 24 tiếng đồng hồ. Ngoài khung cửa có bao nhiêu buồn
vui lẫn lộn, đắng cay chua xót bước qua. Trong khung cửa cô thấy mắt
mình nhòe đi, một luồng cảm xúc thoắt đến rồi lại đi. Mùa thu đang bước
vào đó, tưởng như ai thả gió về, ai ca lại lời ru chơi vơi bên con nắng
chiều buông dở. Ngày lại bắt đầu rồi nhưng có gì là vội vã đâu, cô gái
ngày nào lại tiếc sao ngày chóng qua, tuổi trẻ đã vơi đi một nửa. Trái
tim cô gái đã để một nửa đã rơi vào xưa cũ, rơi vào quy luật và dòng
chảy thời gian.
Nắng đi lạc vương tóc ai. Gió chiều đẩy
đưa mùi hương lá khô rơi rụng, cô thấy lòng đôi chút chông chênh bên
cơn mưa chiều mát rượi. Anh thật ngốc khi không biết trân trọng giữ gìn,
không phải cô không còn yêu anh mà cô cảm nhận mình luôn là món đồ
trang sức trong tay anh. Anh giữ gìn cô như một vật báu không thể mất,
chứ không phải là một tình yêu không thể tách rời. Một lời hứa hẹn của
anh không thể làm cô vững tin, nếu thực sự muốn cô hạnh phúc hãy nghĩ cô
một chút thôi, hãy cho cô quyền quyết định cùng anh vun đắp tương lai.
Giờ cô gái ngày nào chỉ muốn bình yên
và hạnh phúc bản tâm. Mối tình ngày xưa đã tan theo cơn mưa thu vừa mới
chớm. Cô tập cách sống mất đi một nửa của đời mình. Cô quen dần với nhịp
sống mới, hòa mình trong sự nhộn nhịp và khắc khoải của thời gian.
Phiền não ngày xưa, giờ đã tĩnh lặng, những hạt giống vội vã trong tâm
không có điều kiện để hoạt khởi. Rồi anh sẽ hạnh phúc với người đúng
nghĩa hợp với anh hơn. Với cô, tình yêu không phải chỉ nói yêu nhau là
đủ, còn có rất nhiều thứ cần phải sẻ chia từ những kỷ niệm đến ước mơ
đôi lứa. Có thể mãi mãi anh không có cơ hội bước vào.
Đoạn đường ngày mai cô đi, hy vọng sẽ
đầy nắng và thật đẹp. Cô sẽ vững bước trên con đường mình đã chọn. Anh
chỉ là người đi ngang qua đời cô, cô sẽ trả lại cho anh những gì anh đã
mang đến và hướng đi về phia trước nơi cô đã chọn, chính vì thế cô sẽ
không quay đầu lại. Với cô, cái gì qua đi chưa hẳn đã mất. Một nửa qua
đi có thể không hoàn hảo, có thể rất hữu ích, sẽ đưa cô đến với ánh sáng
của niềm tin và hy vọng, rồi niềm vui sẽ nở hoa. Cô sẽ được sống trọn
vẹn từng khoảnh khắc để không phải nuối tiếc điều gì. Lời nói nghe dể
quá mà sao cô không được trọn vẹn cùng với tháng năm. Hành trình bên
nhau mà tình yêu quá đắt, vé thu phí phải trả bằng tuổi trẻ ước mơ lẫn
chuổi ngày cô đơn chờ đợi./
Bài viết: Jolie tamtinh - 12/8/13
Ảnh: Nguồn Internet