Tháng Tám. Những kí ức ùa về, nước mắt cứ trực trào ra làm tim cô đau
nhói. Bảy năm. Bảy năm đã trôi qua rồi mà cô vẫn không thể nào quên được
lần đầu tiên cô gặp anh. Có lẽ giờ này anh đã xếp gọn những kí ức về cô
ở một nơi nào xa lắm, nhưng trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Đối
với cô, anh không chỉ từng là duy nhất, là mãi mãi, mà còn từng là ý
nghĩ duy nhất giúp cô tồn tại. Mọi thứ điên rồ và mù quáng như chính
tình yêu cô dành cho anh, hoàn toàn không có lý do.
Tháng Tám. Là sinh nhật của anh. Cô muốn viết cho anh một bức thư.
Không phải về tình yêu đã chết từ lâu của cô và anh. Mà về những gì anh
để lại cho cô cho đến tận bây giờ. Anh và 5 năm tuổi trẻ của cô, và 2
năm sau đó để quên anh. Tất cả. Tất cả. Cô muốn kể cho anh rằng cô đã
hận thù anh đến nhường nào, đã căm ghét anh ra sao. Cô muốn kể cho anh
về những ngày tháng cô đớn đau và quay quắt trong nỗi nhớ anh, về những
ngày tháng cô buộc mình phải quên đi anh, khó khăn biết mấy. Cô muốn nói
thật nhiều về những ngày đã qua, những ngày không anh của cô, cô đã
sống như thế nào. Muốn kể cho anh về những giấc mơ hoang tàn của cô, về
cả những giấc mơ cô tự an ủi mình rằng, anh vẫn ở đây, vẫn ở đây, bên
cô. Vẫn thương yêu, vẫn nồng nàn và vẫn đắm say. Cô muốn nói với anh
rằng cô đã chối từ biết bao yêu thương, để nhận ra rằng, chỉ anh, trong
cô là duy nhất. Cô muốn kể với anh về thế giới của cô. Thế giới từng
luôn có sự hiện diện của anh... Muốn kể cho anh thật nhiều, thật nhiều.
Nhưng để làm gì? Khi rốt cuộc, người bị bỏ lại là cô, và anh là người đã
ra đi. Rốt cuộc lá thư cô viết cho anh mãi còn dang dở. Đã chẳng để làm
gì, khi bên anh đã là một yêu thương khác. Còn cô, điều gì cho cô biết
rằng anh còn nhớ? Hay rằng anh đã quên từ lâu...
Đêm tháng Tám. Mùa Thu. Gió heo may luồn qua khung cửa tràn vào phòng,
khiến lòng cô se sắt lại. Cô vẫn giữ thói quen thuở cũ, mỗi lần nhớ đến
anh lại đứng bên ô cửa và nhìn mãi vào khoảng không xa thẳm. Mỗi lần như
vậy cô lại như muốn tan vào cùng khoảng không ấy. Thật khó khăn khi
nghĩ đến việc đối với anh, cô chỉ là giấc mơ vào một đêm xa xôi nào đó,
như là khoảng không ấy, chẳng còn đọng lại chút gì. Nghĩ đến những hứa
hẹn của anh khi xưa, cô khẽ bật cười. Lời hứa thật dễ dàng để nói ra,
nhưng để thực hiện nó thì luôn chẳng dễ dàng. Vậy mà lúc ấy, cô luôn tin
vào những lời hứa đó một cách vẹn nguyên, tuyệt không nghi ngờ. Cô đã
dành trọn cả sự tin yêu cho anh như thế. Để đổi lại là sự dối lừa và im
lặng.
Cô muốn hỏi anh, rằng liệu có thanh thản với những điều anh đã làm với
cô? Rằng anh có hạnh phúc với lựa chọn của mình? Chắc anh sẽ hạnh phúc,
hạnh phúc trong những dối lừa của anh. Cô nghĩ đến người phụ nữ bên anh
của hiện tại, mà cảm thấy thương xót. Cô ấy liệu có bao giờ nhận ra mình
đang sống với một người chẳng hề hoàn hảo như cô ấy vẫn nghĩ, liệu cô
ấy có bao giờ nhận ra thứ hạnh phúc cô ấy đang có là giả tạo? Hi vọng là
không. Cô không muốn cô ấy giống như cô. Thất vọng và đớn đau.
Giờ này nghĩ đến anh, cô thấy trong lòng mình trống rỗng. Cô đã luôn
nhìn anh bằng đôi mắt hoàn hảo, cố gắng để giữ mãi những điều tốt đẹp về
anh, cố gắng để gạt những dối lừa sang một bên. Nhưng giờ thì cô mơ hồ
nhận ra rằng, mình đang làm những điều vô ích. Đã đến lúc để tình yêu đã
chết ấy của cô ra đi, như nó phải ra đi từ rất lâu rồi. Anh và những ký
ức ấy, đã không còn thuộc về hiện tại của cô nữa rồi.
Cô của hiện tại, muốn được yêu, muốn hạnh phúc, muốn sống vì bản thân
mình. Mà vì anh, bao lâu nay, cô đã bỏ quên chính mình, quên mất cách
yêu thương một người và đón nhận thương yêu của người ấy.
Cô chắc rằng, thời gian qua đã là quá đủ để cô xót thương cho cuộc tình
vô vọng, không lối thoát của cô rồi. Ngốc nghếch vậy đã đủ rồi. Thực sự
không còn gì để mà tiếc nuối. Những dối trá, tổn thương và tuyệt vọng,
cô sẽ thả trôi đi.
Cô tha thứ cho anh.