“Trần đời tri kỷ dễ mấy ai
Một thoáng gặp nhau - hiểu - nhớ hoài
Rảo bước đi tìm càng khó kiếm
Thiên lý đường đời gặp một - May!”
(trích trong bài thơ Tri kỷ _ NT Sương Anh)
Ngoài trời dường như đang mưa. Đêm, bàn tay vẫn gõ lạch cạch!
Tôi
thả hồn mình cho những cảm xúc riêng. Nhiều lúc con chữ cứ bật lên từng
dòng nếu không viết cũng thật khó ngủ. Một bức thư sau hơn 24 năm giờ
mới hoàn chỉnh xem tới xem lui trước khi gửi đi. Những bài viết của tôi
vẫn còn vụng về, vẫn bị chê lên bờ xuống ruộng. Dòng nước mắt cuộn theo
từng cái chấm câu đến tội nghiệp. Tín hiệu yahoo vẫn sáng, tôi buzz một
cái. Phía bên kia hỏi “có chuyện gì vậy em?”… Phía tôi, mưa và nước mắt
xô vào nhau.
Những
thổn thức uất nghẹn đầy cả năm trang viết của tôi được anh gói ghém
lại. Khi không thể nói với ai cả, tôi chỉ muốn nói với anh. Ngay khi
những đêm đã khuya, anh vẫn để tôi nói hết những gì chất chứa. Có lẽ tôi
là người làm phiền nhất quả đất mà anh xui xẻo gặp phải. Và hôm nay tôi
lại hành xác anh vì một bức thư sau 24 năm của tôi.
Từng
cái chấm và mạch viết bị cắt và lược bớt. Người biên tập của tôi cực kỳ
khó tính. Nói anh khó tính thì cũng không đúng, tự bản thân tôi vẫn
chưa hài lòng lắm về bài viết của mình. Nhưng nhiều lúc ngại bộc lộ cảm
xúc nên đôi khi tôi chẳng dám nhờ góp ý chỉnh sửa. Anh bảo tôi bướng,
không chịu nghe lời khuyên, hay giận dỗi, hay khóc nhè, hay mè nheo, hay
tự kỷ… Tôi có quá nhiều tính xấu.
Ngẫm nghĩ tôi cũng có nhiều tính xấu thật, mà tại mình cố che giấu để mọi người không thấy thôi. Tôi chẳng phải diễn viên
nên chẳng cần hóa trang trên sân khấu cuộc đời. Nhưng có những điều
riêng tư nhất tôi muốn giấu nhẹm đi, hay đúng ra tôi sợ ai đó thương
hại. Tôi có thể giấu nước mắt với nhiều người và bảo “em ổn, em không
sao”, nhưng với anh, tôi cứ như đứa em nhỏ bé ngốc nghếch. Anh bảo tôi
“muốn khóc, em cứ khóc. Nếu bắt em nín chắc em lại tự kỷ khủng khiếp
hơn”. Chính nghị lực vươn lên trong cuộc sống của anh, đã dạy cho tôi
những bài học nhỏ, biết yêu quý những gì đang có. Tôi chỉ có thể trải
lòng với một người nào đó tôi thực sự có niềm tin rằng họ hiểu con người
tôi. May mắn là tôi đã gặp được một vài người bạn như thế, trong đó có
anh.
Dạo
này dường như tôi càng xấu hơn vì quá mau nước mắt. Những tưởng những
câu chuyện ấy chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ là cảm xúc riêng của ai đó
khiến tôi cứ khóc ròng ròng. Tôi đọc, cứ mỗi con chữ xô nghiêng là dòng
nước mắt lăn dài. Quá nhiều mất mát ẩn kín trong tâm hồn người đến nay
tôi mới hiểu được. Dù tôi luôn cố nén, cố đến mức bật thành tiếng nức nở
trong đêm. Tôi sợ anh nghe tiếng tôi khóc, rồi lại nghĩ chính mình làm
tôi buồn. Với nỗi đau ấy, tôi chỉ muốn nhẹ nhàng đến bên nó. Đặt bàn tay
thật nhẹ lên vai người đàn ông đã đi qua những tháng ngày đau buồn nhất
và nói “Cố lên anh nhé!”. Tôi không đủ trải nghiệm để hiểu rõ nỗi đau
mất mát ấy kinh khủng đến dường nào, nhưng trái tim tôi thấy nhói đến
thắt lòng khi lắng nghe câu chuyện của anh.
Từ
câu chuyện đó, tôi bắt đầu tìm kiếm một cái gì đó của quá khứ. Và tôi
bắt đầu đọc nhiều để hiểu anh hơn là cố tình khơi gợi quá khứ. Tôi cố
làm trò để anh cởi mở với mọi thứ xung quanh hơn là giấu mình trong một
góc riêng nào đó. Tôi biết anh lựa chọn cuộc sống khép kín không phải vì
anh muốn mà vì anh cần ai đó thực sự hiểu mình. Những dằn vặt, hoang
hoải, chông chênh giữa cuộc đời và cả những tháng ngày lầm lụi ấy khiến
tôi cảm phục. Tôi tự đặt mình là anh, và liệu hỏi nếu là anh tôi có đủ
sức vượt qua hay không(!?). Sự thật là tôi chắc rằng mình cũng không đủ
nghị lực để vượt qua.
Quá
khứ qua đi sẽ mãi là hành trang để giúp con người ta nhìn lại mà cố
gắng hơn. Tôi biết anh đang sống không chỉ riêng mình và còn cho mầm non
đang chập chững lớn khôn. Đó chính là tất cả tình yêu của anh mà không
ai có thể chia cắt được. Tôi mong rằng anh sẽ tìm thấy bình an và sống
vui vẻ mỗi ngày. Tôi mong ông trời sẽ bù đắp lại cho anh những mất mát
đã qua bằng một hạnh phúc trọn vẹn.
Tôi
thường cho rằng có một người bạn đã khó, giữ được tình bạn lại càng khó
hơn. Trân trọng và thấu hiểu nhau là điều cả hai có thể chia sẻ. Cuộc
đời đôi khi có những cuộc hội ngộ khiến chúng ta gắn bó khăng khít đến
thế mà chính bản thân mình cũng không hiểu nổi. Từ bao giờ anh và tôi
như người thân trong một gia đình. Có lẽ tôi đã may mắn khi gặp được
những người bạn tốt và thấu hiểu tôi thật nhiều. Xin cảm ơn anh, một
người tri kỷ luôn dành cho tôi những yêu thương không bao giờ thừa thải.
Cuộc
sống sẽ không có gì hoàn hảo cả, có thể những cái xoay lưng ngó lơ của
ai đó khiến anh suy nghĩ, nhưng tôi tin rằng anh vẫn còn có những người
bạn thực sự luôn đồng hành với mình.
Và
em mong rằng, anh sẽ sống vui vẻ, lạc quan hơn như những gì anh từng
hứa, không chỉ cho anh mà cho cả những yêu thương bên cạnh mình.
Trời đã bừng những tia nắng sớm.
Tàn đêm rồi! Hãy để cho những tiếng thở dài xưa cũ khuất dần trong vệt nắng, anh nhé!