Em chưa bao giờ hối tiếc khi đi qua một giấc mơ.
Vì em tin một ngày em hay giấc mơ sẽ quay trở lại.
Sao không thể quay trở lại con đường đất bồng bềnh trong bụi đỏ ấy, hai
bên vỉa hè chìm trong hoa quỳ vàng rực, và cỏ lông chông xanh rưng rức,
từng nhúm nhụy hoa bay lửng lơ trong không gian lóng lánh màu vàng non.
Em xách quai đôi sandal trắng kết dây mỏng manh mà em yêu thích, anh
bên cạnh trầm tư như buổi chiều. Chúng mình không nắm tay nhau, cũng
không đan tay trong tay như những cặp tình nhân trong bài thơ tình. Sao
phải tay trong tay, khi mình sóng đôi và mắt mình đôi lúc soi vào nhau
để thấy màu trời xanh trong đó? Sao phải tay trong tay khi chúng mình
cùng cười vì em nói câu gì đó ngu ngơ, vì những ý nghĩ trùng hợp tình
cờ. Em không hái hoa gài lên tóc, anh cũng không hái hoa trao cho em như
những cuốn phim lãng mạn của HBO, em để hoa an nhiên trên cành, vì chỉ ở
đó hoa mới phả ra hơi thở yên bình và mộng mị, ướp ngọt ngào trời cao
nguyên. Mỗi chuyến xe chạy qua, em lại nép vào anh gần thêm một chút, đủ
cho tóc em rối, hơi thở em rối và bụi đỏ in thành hai vệt mờ trên áo
chemise của vết môi chạm...
Sao không thể quay trở lại buổi chiều trên cánh đồng cỏ. Mình phải băng
qua bốn con đường dài, hai mươi cái ngả tư đèn xanh, đèn đỏ nôn nao,
dòng thác người, xe tuôn hối hả nơm nớp về phía trước và ba cây cầu, ba
dòng sông để về được với cỏ. Em hít hơi dài căng hương cỏ nát, mình ngồi
xuống gần hơn với cỏ dập. Anh nói vu vơ gì đó về con người không được
như cỏ, đến khi chết đi, vẫn còn ráng tỏa hương thanh thản cho đời, rằng
con người trong cơn đau khổ vặn vẹo của mình chỉ thở hắt mùi chết chóc
độc địa và úa tàn. Anh gối đầu lên chân em, để lén lút nhìn trộm được
viền môi cong, lúm đồng tiền ẩn hiện và khi em cắn nhẹ góc môi, một nỗi
dịu dàng, rưng rưng tràn ngập trái tim vốn đã đập dồn dập những khi gần
bên em. Em không nói gì nhiều chỉ nghe líu ríu như tiếng chim lẩn quẩn
mùi hương hoa dại. Em cúi xuống thật gần, bâng quơ gì đó, anh chỉ thấy
như mây trời rơi một cụm trên vai và hương hoa cúc mùa Thu ngai ngái
ngập ngừng.
Sao không thể quay lại với rơm rạ và khói. Anh đưa em về với cánh đồng
sau mùa gặt, rơm vàng óng từng đụn chất ngất qua mái nhà, tiếng ong hút
mật vo ve trong không gian ngan ngát mùi hoa bưởi, hoa cam, hoa mận nồng
nẫu. Cuối vườn bắp đã trổ cờ, mùi hạt bắp sữa non dấu trong râu bắp loe
hoe vàng gợi nhớ đến bếp lửa than hồng và đêm mưa giông gió ngồi bó gối
nhìn hạt bắp nẩy tung trong than hoa. Em lặng yên bên anh ngây ngất
nhìn đụn khói như mây cuồn cuộn đến trời xanh, đâu hay hương khói len
vào mắt mình, da thịt mình, sâu vào trong tim mình đến cay xè cả kí ức.
Dù trong giấc mơ, tay anh và em chưa bao giờ chạm được vào nhau. Vẫn chới với đâu đó trong nỗi khát khao mơ hồ mà đau đáu.
Dù biết giấc mơ không có thật, em vẫn tin em sẽ quay về.
Và tìm thấy anh trong giấc mơ.