Có
một cơn gió nhỏ hình thành giữa khoảng không. Đêm về sâu có một cơn mưa
vội đến. Tiếng mưa rơi lác đác nhẹ nhàng, hòa quyện trong âm vang trầm
bỗng bâng khuâng của trời đất, cô buồn đến se sắt bởi cái lạnh thấm qua.
Khúc ban chiều hanh hao còn chút vàng phai rớt lại, sao lòng mình mẫn
cảm nhẹ tênh. Cô cảm thấy cuộc sống thật vô vị, lòng xao động những cảm
xúc dịu dàng, nỗi nhớ miên man ùa về từ nơi nào chẳng biết, chỉ thấy hụt
hẫng pha lẫn chút chênh vênh... Bất giác ngoảnh lại thì thời gian đã
thức giấc, vụt qua…
Chiều
ngày ấy mây trời buông lãng đãng, Thu vừa sang nắng khoác chiếc áo
vàng. Hạt mưa Thu đọng lại khẽ khàng bên khung cửa. Cây bàng trước nhà
đổ lá mùa Thu xạc xào trên nền gạch cũ. Tình yêu đến nhẹ nhàng trong sắc
nắng màu mơ phai, trong hương lá bàng nồng nàn mùi của đất, cô vui, cô
hạnh phúc, cô nhận ra giá trị của mình. Rồi anh đi bỏ lại cô với mùa Thu
xao xát nắng. Bên khung cửa sổ nhớ thương, tiếng nhạc mưa nghe vô
thường hiu hắt. Đêm xuống lành lạnh, cô giam mình trong công việc để
giết thời gian, để nghe mãi một bài hát mình thích. Sao cảm giác bài hát
đó như đang nói về mình... sao lại dở dang, sao lại cay đắng...
Cứ
lặng bước để gió heo may đùa trên khóe mắt, cứ luôn mong trên chặng
đường đời vội vã, anh sẽ đi thật chậm và ngoái lại nhìn dù là chỉ một
phút giây… Cô ngơ ngác giữa mông lung cảm xúc không biết phải quên
hay nhớ. Cô ao ước có anh như một phần nhỏ cuộc đời, dù biết
đã không thuộc về nhau. Có anh trong đời là giấc mơ có thật hay
chỉ là ảo ảnh. Người ta thường nói, con tim luôn có ngôn ngữ riêng,
nhưng có lẽ phải đi qua đổ vỡ mới hiểu được ngôn ngữ đó.
Người
ta yêu nhau muốn ở bên nhau, muốn chia sẻ tình yêu của mình. Nếu chỉ
yêu thôi thì chưa đủ để tồn tại lâu dài. Chỉ nhớ thôi cũng chưa đủ ghi
bàn trong kho tàng ký ức. Trên chuyến xe cuộc đời đã gắn kết hai con
người xa lạ, những khung cảnh hạnh phúc ấy đã bị tình theo thời gian, bị
vệt sáng mê hoặc nên mờ nhạt dần. Tâm trí lãng đãng, nên đôi lúc cô
muốn tìm một nơi yên ấm, một nơi được yêu thương thật lòng sao mà
khó quá. Cô muốn tạm quên đi nỗi buồn, cô thèm cảm giác bình yên, tĩnh
lặng trong lòng mình... nhưng không phải cứ muốn gì cũng đạt được...
Cô
đẹp thơ ngây, tâm hồn lãng mạn như chiếc lá mùa Thu xoay xoay trong gió
nhẹ. Cô yêu anh và yêu cả mùa thu. Còn anh, anh muốn có cả mùa Thu và
có cả em. Cô đã lắng nghe nhịp đập của hai trái tim và cô tin lời anh
nói, tin như một định mệnh không điều gì có thể làm nó thay đổi... Đôi
khi cô tự gồng mình lên để xây cho chính mình những thiên đường không
tên, để tự an ủi, tự xoa dịu bản thân bằng cách này hay cách khác. Cô mơ
hồ cảm nhận có chút gì đó chao nghiêng, mong manh dễ vỡ để cô luôn đón
nhận thử thách... Suy nghĩ của cô lúc này - Tình đầu vẫn luôn không hoàn
hảo.
Có
đôi khi nhớ tha thiết nhưng biết chắc người đó không nhớ mình. Có những
lúc, muốn nhìn vào sự thật, nhưng lại sợ sự thật đó làm mình đau đớn.
Sự thật là cuộc sống vẫn thế, nên cô muốn dành cho mình thời gian để suy
nghĩ, xem cuộc sống có nơi nào ngọt ngào hơn không. Cô không thể chấp
nhận đoạn đường vừa đi qua là kết quả của quá khứ. Cũng không thể chấp
nhận để anh đi ngang qua đời cô, xem cô là kẻ vô hình trong đời anh. Có
nhạy cảm không, khi cuộc sống chỉ thực sự hiện thực nhờ có tình yêu.
Riêng với cô tình yêu là một cảm giác rất lạ nhưng rất thích...
Tình
yêu chỉ còn là hoài niệm trong mỗi giai thoại cuộc đời. Tình yêu vẫn
đỏng đảnh trong mỗi khoảnh khắc cuộc sống. Cô vẫn cảm nhận bốn mùa hoa
lá xôn xao, nắng gọi mưa về vẫn trong veo tan loãng. Mỗi ngày trôi qua,
dù có cất giấu cho riêng mình một khoảng trời nhỏ. Hãy xem nơi đó là
miền ký ức ôm ấp chuyện tình yêu dịu dàng thoảng hương. Và cũng từ miền
ấy, cô sẽ cảm nhận có sự ra đi và ở lại, được mất và ghét yêu, luôn cả
sự ích kỷ của riêng mình... Thời gian chẳng thể xóa đi cũng như cô chẳng
thể quên một điều gì - Chỉ là ký ức ngủ yên trong sâu thẳm con tim. Chỉ
là sự thanh thản nếu như không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Và tương lai
tươi sáng thường dựa trên quá khứ được lãng quên.
tamtinh - 28/9/13
Ảnh: Nguồn Intern