Chiều nhạt nắng...
Cô
lái xe về nhà, khi xe lao vút xuống triền đồi, qua kiếng chiếu hậu, cô
nhìn lại khu trường học đang khuất dần sau tán lá phong đỏ ối, sao mà
trầm lắng vắng hoe. Tình cô cũng nhạt nắng vắng hoe như thế, tình đó đã
lặng lẽ ra sân bay rồi. Lát nửa thôi, hai người sẽ ở hai khung trời
ngược chiều nhau, biết bao giờ mới có ngày gặp lại khi thời gian cứ mải
miết trôi. Mùa Thu năm nay cô lại một mình với bài vở công việc như dự
tính, nhưng dường như trái tim cô đã gửi cho người đi ngược chiều gió
rồi...
Hãy
cho tôi chút bỡ ngỡ, chút buồn rơi với người dưng khác họ. Tôi cần cái
nắm tay, cần được thêm một lần ấp ủ bờ vai. Rồi mùa Thu sẽ làm tôi tan
vỡ, nhưng tôi vẫn tin chỉ có mùa Thu là thật thà hơn cả. Cho dù tôi có
ngốc nghếch tự huyễn hoặc đời mình, tự níu buộc đời mình rung rinh, mỏng
manh như mạng nhện. Tôi vẫn yêu đến cháy lòng một góc chiều vàng chênh
chênh, nghiêng ngả, ngóng nghe từng giai điệu ngọt ngào của khúc hát nam
ai lặng lẽ. Tôi vẫn muốn cùng ai hẹn hò dịu dàng kể chuyện tình yêu dù
muôn đời cách trở.
Tôi
không muốn tình yêu của mình bắt đầu bằng nụ cười, rồi lại kết thúc
bằng những giọt nước mắt. Giọt nước mắt đó là sự hụt hẫng trong tình
yêu. Tình yêu của tôi cũng không thể nói nên lời, nhưng có thể cảm nhận
được qua ánh mắt, qua từng giai điệu giao cảm với trái tim. Dù thế, tôi
cũng không muốn tình yêu đó vuột khỏi tầm tay, rồi mới biết mình đã từng
có nó, mới cảm nhận nó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.
Có
những điều tôi không thể nói thành lời nhưng lại có thể viết trên giấy,
cũng có khi ngồi cả giờ cũng không viết được thành câu. Tình yêu của
tôi tuy im lặng nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất cả được tôi đón nhận
bằng cảm xúc của riêng của mình. Chỉ cần thêm một ngày có nhau, có lẽ
tôi sẽ cảm niệm hết sự thất bại, vỡ tan. Nhưng tôi cũng tự nhủ, trái tim
không được phép đau đớn vì một người đã vô tình bước ngang đời mình như
làn gió thoảng.
Tháng
năm lặng trôi, tôi cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh nhưng tôi
vẫn yêu anh như thế. Thật khó để vứt bỏ ký ức của mình. Cho đến tận bây
giờ, tôi vẫn giữ trong lòng - anh là mối tình đầu một nửa, một nửa là
vì chỉ có tôi lặng yên yêu anh. Đã lặng yêu anh thì có lẽ tôi sẽ lặng
quên anh từ đây. Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn thế này. Tôi
run sợ sự mỏng manh trong trái tim phá vỡ tan phút tĩnh lặng. Bốn mùa cứ
qua, hoa cứ nở cứ rơi ngoài hiên cửa sổ, chỉ riêng lòng tôi thương nhớ
rất nồng nàn.
Thời
tiết nơi đây giờ mới chùng chình bước vào Thu. Giữa khung cảnh bạt ngàn
hàng cây lá phong đỏ ối chen lẫn lá vàng. Bước chân dạo xuống đồi tôi
thấy lòng mình ấm áp nhẹ nhàng. Tôi mong chờ vòng tay ôm. Tôi cũng không
cắt nghĩa nổi tình cảm giữa chúng tôi khi ấy. Có cái gì đó chưa phải là
tình yêu, cũng không còn là tình bạn day dứt trong lòng tôi. Chỉ là hơi
thích thôi mà... Chỉ là vài năm đi học xa nhà... Chỉ là mối tình sinh
viên cô đơn, mồ côi tất cả... Khi tan trường tình sẽ tan theo...
Một
vài lần gặp gỡ không đủ sức làm nên một tình yêu. Chỉ là vài câu xã
giao để thấy bài vở không còn căng thẳng. Rồi thôi. Giữa sự hối hả, bận
rộn học hành, tốt nghiệp, chia tay, tôi đã vô tình quên anh, anh quên
tôi và quên luôn chiều mưa Thu hôm ấy. Và ký ức trở nên nhạt nhòa với
những dự định của hiện tại và tương lai. Nhưng ký ức luôn là cố nhân,
luôn chờ đợi sẽ có ngày mình trở về bầu bạn cùng nó. Chỉ cần một bước
chân đi về lối nhỏ, thì hình bóng cố nhân sẽ ẩn hiện trong giọt mưa Thu,
nương theo làn gió nhẹ lướt mặt hồ.
Giọt
mưa ngày ấy không tuôn cô độc mà được hòa cùng với bước chân nhẹ nhàng
của hai tôi. Lời thương chưa kịp nói, cái nắm tay vội vã làm tôi hoài
nhớ nôn nao... Kỷ niệm thăng thăng trầm như những nốt nhạc, tuy gập
ghềnh, nhưng ấn tượng và sâu sắc. Đó cũng là dấu ấn của tâm hồn và cho
từng bước trưởng thành của tôi. Tôi chỉ biết lặng yên nhìn mọi thứ trôi
qua trong im lặng. Hãy cho tôi khúc hát nở tròn vành lời ca, ngủ ngoan
hiền trên lá. Thời gian ơi, hãy chậm lại một chút, để tôi tìm về một góc
nhỏ của riêng mình - Nơi tôi lưu giữ những mảng màu trầm mặc bên nỗi
buồn đã thăm thẳm trời xa...
tamtinh - 20/9/13