Chiều chiều, gã con trai ngước nhìn mây đen vần vũ bên phía dãy núi rồi buột miệng bâng quơ tự bảo mình: Mưa!
Thời
gian vẫn cứ trôi và dạo đây, quê tôi chuyển mùa. Tôi nhớ người ta có
câu “Tháng Bảy hạn bà chằn”, nắng dữ ghê lắm. Vậy mà hôm nay, mồng 7
tháng 7, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc mưa rả rích từ chiều đến
giờ và cái truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau gì gì đó xa xôi tận
mé phía Bắc của Biển Đông. Phải chăng mùa mưa đến sớm?
Ngay
lúc này, tôi ngồi đây, nghe mưa, tưởng tượng về hai kẻ nào đó đứng trú
mưa bên hiên nhà, mái hiên nhỏ nên phải nép sát tường vậy mà những hạt
bụi mưa vẫn cứ tinh nghịch đọng lại trên mái tóc cô gái. Mái hiên nhỏ
nên cả hai phải đứng sát vào nhau, chỉ cần thì thầm thủ thỉ vài tiếng
thôi là cũng đủ để nghe được rồi, mái hiên nhỏ nhưng sự dũng cảm thì
chẳng lớn chút nào, để rồi thời gian trôi đi, để rồi nắng lên mấp mé cầu
vồng ở giữa bầu trời, để rồi cô gái quay đi, có lẽ gã con trai ấy buông
một câu thở dài, tiếc rẻ.
Mùa
mưa đến sớm nhưng đủ để đánh thức cả một vùng kí ức xưa. Tôi nhớ ngày
còn bé, vẫn thường cởi trần chạy tắm mưa, tiếng bọn trẻ con hò hét nối
đuôi nhau chạy, tay cầm thêm nắm bùn mà ném ồn ào cả một khu xóm nhỏ, có
lẽ ai cũng như tôi cả và những kí ức tuổi thơ của ngày tắm mưa đều
trong veo cả, như mưa tháng này vậy.
Mùa
mưa đến sớm. Nhớ những ngày tôi bì bõm lội bùn đi học, mặt mũi lắm lem,
chân dính đầy bùn, nhưng vui. Nhớ những ngày nước lên, cả xóm tôi kéo
nhau đi bắt cá, từ thau, từ cần câu, từ rọ đến cả lưới. Nhớ những lần
tôi nghịch ngợm xé vở đi học ra gấp thuyền giấy rồi cùng bọn trẻ hàng
xóm thi đua thuyền ngoài sông, chiếc thuyền chở đầy ước mơ của ngày đầu
ngây dại, đi mãi đi mãi rồi cũng chìm vào cõi vô hình.
Mùa
mưa đến sớm, tôi lại nghĩ đến ba mẹ. Mấy ngày gần đây phơi lúa, ông
trời cứ ngân nga điệp khúc sáng nắng chiều mưa. Những chiều ngước nhìn
bầu trời chỉ thấy một màn mưa trắng xóa rộng thật rộng, những đêm nằm đó
nghe mưa ràn rạt trên mái nhà, tôi bỗng thấy thương ba mẹ nhiều. Có lẽ,
đây là vụ lúa cuối cùng mà tôi phụ giúp gia đình, ít nhất thì trong 4
năm tới, vì 2 tuần nữa là tôi đã chính thức là sinh viên hẳn hoi rồi.
Tôi biết, tôi đủ lớn để hiểu, bao nhiên tiền dành cho tôi ăn học đều dồn
vào vụ này cả.
Mùa
mưa đến sớm, tôi bỗng nghĩ đến đồng bào ở đất nước mình. Có ai đó đã
nói với tôi rằng miền Trung là cái đòn gánh gánh hai vựa lúa chính ở
nước ta, và bạn cũng biết rồi đấy, đòn gánh là nơi chịu lực nhiều nhất,
cũng giống như miền Trung phải oằn mình đón bão vậy. Bầu trời mùa mưa
chẳng có gì ngoài một màu u ám nhưng tôi nghĩ lòng người chẳng vậy đâu,
chỉ cần đồng lòng, chắc hẳn mọi chuyện sẽ không đến nỗi tệ, miền Trung
nhỉ?
Mùa
mưa đến sớm bên gánh tàu hũ của bà cụ hàng rong, bà bước từng bước chậm
chạp trong màn mưa trắng xóa, chẳng ai để ý. Ừ thì đúng rồi, người ta
còn nhiều thứ phải lo cho bản thân mình, người ta bận lo ủ đám lúa mới
vừa cào cho khỏi ướt, người ta phải chạy thật nhanh để về trú mưa khi mà
đôi vai run bần bật vì lạnh, người ta phải về lấy đồ phơi trên hàng rào
khỏi bị mưa ướt, có đến n người và cũng có đến n việc phải lo. Chắc
đường về nhà bà cụ còn xa lắm.
Có
những thứ chợt đến theo mùa mưa, cũng giống như một buổi chiều, mưa
dừng chân, trút nước. Ngẩng đầu lên, lòng vơi dần hàng loạt nghĩ suy, có
một cái gì đó loáng thoáng qua mùa mưa…