“Một đứa con gái mặt mũi cũng không đến nỗi nào, nói chuyện cũng khá thú vị như mày tại sao đến giờ vẫn không có người yêu nhỉ?”
“Tao nói mày nghe này, con trai thằng nào cũng như nhau thôi. Chuyện trong giới hạn như nắm tay, nắm chân, hôn, ôm,… thì mày cũng phải để cho bạn trai nó được làm chứ. Mày cổ hủ nó vừa thôi.”
“Người tiến bộ như cậu sao lại khó tính thế?”
…
Thứ nhất, không phải tôi “không có người yêu”, nên nói là “sao vẫn còn độc thân” sẽ rõ nghĩa hơn. Cái từ “không có người yêu” nghe nó thảm quá.
Thứ hai, tôi cho rằng tôi không cổ hủ, chính xác thì tôi cố chấp thôi.
Thứ ba, tôi nghĩ tôi không khó tính, nên nói tôi thích làm theo quan điểm của mình.
Ai đã từng đọc bài “Phụ nữ mất gì khi làm tình?” chắc sẽ nghĩ tôi thoáng lắm. Vâng, có bạn đọc bài ấy xong cho rằng tôi thật tiến bộ. Thế này nhé, tất cả những gì tôi viết chỉ là quan điểm cá nhân. Tôi cho rằng khi phụ nữ đã nghĩ có ham muốn đó thì nên nghĩ đến hậu quả, à, chính xác thì là kết quả. Đừng tự hạ thấp mình bằng cách khóc lóc, đòi quà, đòi tiền và đòi sự phục dịch từ phía kia. Và tôi cũng có nói, nếu muốn đòi hỏi thì hãy dành nó cho chồng mình. Chỉ là chắc chả ai quan tâm.
Tôi cũng có nói tôi là người phụ nữ truyền thống. Tôi tôn trọng văn hóa Á Đông và rất có hứng thú với nó. Vậy nên tôi không nghĩ bản thân sẽ phát sinh quan hệ trước hôn nhân. Tôi của hiện tại không có cái ham muốn ấy, cũng chẳng muốn thay đổi quan điểm của mình.
Tôi cho rằng tình dục rất kỳ lạ. Nếu bạn không nghĩ đến nó, thì hầu như nó chẳng hề tồn tại. Nhưng một khi bạn bị nó quấn lấy, càng cố lờ nó đi thì nó càng bám dai. Và tôi của hiện tại, thấy tình dục chẳng tồn tại thế đấy.
Tôi thích ở nhà, thích dọn nhà, trang trí mấy thứ linh tinh. Tôi không đi chơi buổi tối, không thích bạn khác giới ngồi gần chứ đừng nói tới bá vai bá cổ. Tôi không thích con trai nói tục, tôi nói là tục, không phải thô nhé. Tôi không uống rượu, bia và bất kì đồ uống có gas nào kể cả nước ngọt.
Tôi nghĩ là con trai thì nên sống cùng bố mẹ. Người già thường cô đơn, thích quây quần bên con cháu. Vậy nên tôi nghĩ sau này chúng tôi sẽ sống cùng bố mẹ chồng, giống như tôi muốn em dâu sẽ ở cùng bố mẹ tôi ấy. Tôi sẽ cố gắng bớt ương bướng, bởi người già thường trẻ con và hay chấp nhặt, như bố mẹ vẫn bao dung tôi bao năm qua.
Và, bạn tôi nói tôi cổ hủ.
Nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ sẽ coi chồng là trung tâm cuộc sống. Cuộc sống của tôi thì tôi mới là trung tâm. Tôi thích chủ nghĩa cá nhân, ai tốt với mình thì mình tốt lại, ai quan tâm mình thì mình quan tâm lại. Đừng ai nói với tôi phải tốt với người ta thì người ta mới tốt lại chứ? Tôi có quá nhiều mối bận tâm, không rảnh để đi tốt với thiên hạ rồi ai cắn lại mình sẽ là người xấu, ai tốt lại thì là người tốt.
Tôi không giỏi nấu nướng, mỗi lần về nhà dọn nhà cho mẹ xong tôi đều dán urgo khắp tay chân, xong đợi mẹ nấu cơm cho ăn ấy. Tôi cũng chẳng biết thêu thùa, may vá. Tôi còn chưa xâu kim bao giờ. Bé học làm gối, bao tay cho em bé mẹ tôi làm hộ đấy.
Vậy nên, tôi chẳng đủ dịu dàng truyền thống đâu.
Xem phim cảnh hôn nhau còn đỏ mặt quay đi. Bạn tôi nói tôi cổ hủ.
Tôi chẳng nghĩ thế. Những kẻ chưa hôn bao giờ sẽ có phản ứng giống tôi thôi, đó chỉ là bản năng. Tôi thấy chả liên quan đến cổ hủ. Nó giống như việc mọi người lần đầu xem phim 18+ ấy. Tò mò, hồi hộp, lo lắng, và mặt đỏ tía tai.
Tôi chưa vào bar, pub hay những nơi tương tự thế bao giờ, tối tôi ôm lap xem hoạt hình. Bạn tôi nói tôi nhạt nhẽo.
Tôi cười nhạt. Có rất nhiều người từ chối ai đó hoặc chia tay ai đó với lý do: Em/anh rất nhạt nhẽo. Chán nhau hoặc không thích cứ nói thẳng, việc quái gì phải ngụy biện thế. Trên đời này chả có ai là nhạt nhẽo cả. Chả qua quan điểm, cách sống khác nhau thôi. Tôi thích sống thế đấy, liên quan đếch gì đến anh?
“Mày đã cổ hủ rồi còn bảo thủ nữa >_<”.
Ừ, tôi cổ hủ. Chắc còn nhiều lắm những đứa cổ hủ như tôi. Kể cả chả còn ai, chỉ có mình tôi thì tôi cũng cóc quan tâm. Tôi sống sao cho tôi thấy vui vẻ, gia đình, người thân, bạn bè tôi cũng vui là được rồi. Và nếu tôi có chẳng tìm được người yêu, chồng vì tôi cổ hủ thì mặc. Hiện tại tôi thấy độc thân thú vị lắm. 21 năm qua độc thân tôi vẫn ngoác miệng cười hằng ngày đấy thôi.
Còn thiên hạ, đếch liên quan.
***
À, còn một chuyện cũng "đếch" liên quan mấy. Dù thiên hạ với mình chẳng liên quan, nhưng thiên hạ đôi khi cũng khiến mình vui, lắm lúc cũng chạnh lòng ghê gớm. Thế nên nhân đây cũng cảm ơn những thiên hạ khích lệ, những cmt góp ý của mọi người.
Còn một việc muốn đính chính. Tôi viết blog đến hiện tại là phi lợi nhuận. Post bài lên đây cũng được khoảng 42-43 bài rồi và tôi có share link sang facebook 2 bài, bằng con số lẻ. Bạn tôi biết tôi viết blog không nhiều dù tôi viết hơn một năm nay rồi. Bạn thân thì tôi tự nói, còn lại thì do tò mò cái tên Hoon Zuco bên fb nên google nó ra blog. Và tôi cũng chả định câu view đâu. Tôi viết cho tôi đọc là chính. Còn ai thích thì đọc, ai không thích mà lỡ click thì tôi xin lỗi đã làm lãng phí mấy phút của bạn. Thế nhé!