Ngoài xôi nếp ngũ sắc, cơm lam, thịt trâu gác bếp, rau sắng,
người Thái ở vùng cao Tây Bắc còn có một đặc sản dân dã mà ít người biết
đến, đó là rêu đá.
Rêu đá là đặc sản chỉ có ở vùng Tây Bắc, thường mọc bám vào các gờ đá
nơi lòng suối. Rêu được chia thành 3 nhóm: “cui”, loại rêu mọc thành sợi
như sợi tóc, màu hơi sẫm; “cay”, loại rêu có sợi mọc rời rạc màu xanh
và “tau”, loại rêu mọc thành từng mảng ở sông Đà, ao hoặc các khe suối,
không bám chặt vào đá như các loại rêu kia, khi thu lượm người ta thường
dùng thanh tre gạt rêu vào rổ. Từ những đám rêu bám vào gờ đá nơi lòng
suối, người Thái chế biến thành nhiều món ngon hấp dẫn bằng cách xào,
hấp, luộc hay nướng.
Trước khi chế biến rêu đá phải đập dập để loại bỏ tạp chất. Ảnh: xuhuongdulich
Rêu đá mọc theo mùa từ tháng 9, 10 âm lịch đến hết tháng 5. Các bờ suối
quanh khu vực Văn Chấn, Nghĩa Lộ, (Yên Bái), Tuần Giáo, Mường Chà (Điện
Biên) và sông Đà ở Lai Châu có rêu đá tươi non nổi tiếng. Không người
chăm cấy nhưng năm nào cũng vậy, rêu tự mọc lên từ tất cả các hòn đá
trong suối như một quy luật tự nhiên. Để rồi vào những ngày nắng ấm, các
cô gái Thái rủ nhau đi lấy rêu đem về chế biến thành món ăn truyền
thống của dân tộc.
Rêu đá có thể chế biến thành nhiều món ăn hấp dẫn, trong đó đơn giản
nhất là canh rêu đá. Trước khi chế biến rêu được đặt trên thớt hoặc hòn
đá có mặt phẳng, dùng chày gỗ đập nhiều lần cho nát hết tạp chất bám
trên rêu, rồi rửa sạch để không còn cát sạn. Sau đó rêu được cắt thành
từng đoạn nhỏ, thả vào nước luộc gà hoặc xương hầm đến khi chín tới sẽ
dậy lên hương thơm hấp dẫn. Lên các bản người Thái, thưởng thức bát canh
rêu đá nóng hổi trong tiết trời se lạnh mới thấy cái thú ẩm thực độc
đáo của vùng cao Tây Bắc.
Rêu nướng trên than hồng có hương thơm phức. Ảnh: hoangsa.org
Với những mẻ rêu non người Thái thường dùng để chế biến nộm. Sau khi
rửa sạch rêu cho vào chõ đồ cho chín tới rồi trộn cùng súp, mì chính và
các gia vị như gừng, mùi, “mắc khén” (hạt tiêu rừng). Người thích ăn cay
có thể cho thêm ớt nướng giã nhỏ. Ở Tuần Giáo, Mường Chà (Điện Biên),
rêu lấy từ dòng Nậm Mức, Nậm Mu còn được làm nộm sống, ăn rất giòn và
đằm vị.
So với hấp, luộc hay xào, rêu nướng vẫn là thơm ngon nhất. Người Thái
có thể dùng rêu nướng không với các loại dong, lá chuối hoặc nướng cùng
cá suối, thịt lợn, thịt gà và ớt. Đơn giản và hợp khẩu vị của nhiều
người là món rêu nướng trên than hồng. Chọn loại rêu dài bằng ngón tay
trộn cùng muối, ớt, rau mùi, hành, sả, “mắc khén” bọc trong lá chuối đã
được hơ nóng cho mềm và tránh rách, rồi nướng trên than hồng cho tới khi
xém lớp lá bên ngoài.
Rêu đá nướng giúp cơ thể lưu thông khí huyết, giải độc, giải nhiệt. Ảnh: ttvnol
Nhiều nơi còn dùng ống nứa non thay lá chuối nên rêu nướng có vị ngọt
đặc trưng. Sau khi nướng rêu đá mỏng tang, giòn, và thơm ngon hết sảy.
Người ăn chơi nhấm nháp rêu đá nướng với rượu sán lùng, người dùng bừa
lại ăn kèm rêu đá nướng với xôi đồ thơm phức. Theo kinh nghiệm dân gian,
rêu đá nướng giúp cơ thể lưu thông khí huyết, giải độc, giải nhiệt, hạ
huyết áp và nhiều chứng bệnh mãn tính khác.
Rêu đá sau khi hái có thể bảo quản tươi được từ 2 - 3 ngày. Tuy nhiên
là món đặc sản chỉ có theo mùa nên nhiều gia đình thường lấy rêu non về
phơi khô để dành ăn dần hoặc dùng trong các dịp trọng đại như cưới hỏi,
lên nhà mới hay lễ hội. Cũng vì số lượng có hạn nên rêu đá thường chỉ đủ
dùng trong nhà mà không rao bán. Do đó, nếu muốn thưởng thức đặc sản
dân dã có một không hai này, buộc lòng bạn phải "vi hành" một chuyến lên
Tây Bắc.