Ảnh minh họa
Chờ đợi là tàn nhẫn. Người chờ đợi đôi khi cũng vì sự tàn nhẫn ấy mà
trở nên tàn nhẫn? Mình đã từng nghĩ, giá mà có thể dành cho ai đó một sự
trừng phạt giống như sự trừng phạt mà gã hung thần dành cho lão đánh cá
thì thật tốt.
Thế kỉ đầu tiên, gã nói rằng, ai cứu gã ra khỏi cái lọ thủy tinh, gã sẽ
cảm tạ bằng giàu sang, bằng phú quý, bằng mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế
gian. Thế kỉ thứ hai, nếu có ai đó cứu gã, gã sẽ ban cho một cuộc sống
sung túc. Thế kỉ thứ ba, chỉ cần có ai đó mở cái nắp lọ thủy tinh, gã
sẽ không ăn thịt người đó. Nhưng rồi, đến thế kỉ thứ tư, sự chờ đợi cũng
đạt đến cực hạn. Gã bắt đầu hận thế giới này, gã tự nhủ trong lòng, giờ
phút này chỉ cần ai đó cứu gã, gã sẽ giết chết con người kia ngay lập
tức.
Đó là sự chờ đợi của hung thần. Thời gian của những con người tự do
trôi qua như một cái chớp mắt. Nhưng thời gian dành cho những kẻ bị giam
cầm lại là địa ngục mỗi phút mỗi giây. Ngày dài đến mức tưởng như vô
tận. Gã đã chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi ai đó đến cứu mình. Chỉ cần thoát
khỏi nơi này thì cho dù cái giá phải trả đắt như thế nào cũng có thể
chấp nhận. Nhưng rồi thì sao? Không ai đến cả. Không ai đến nên cái niềm
tuyệt vọng trong gã càng lúc càng lớn lên, cho đến một ngày, tuyệt vọng
ấy chuyển thành hận thù. Gã tuyên bố kẻ thù của gã chính là kẻ dám mở
nắp của chiếc lọ thủy tinh này – nơi giam cầm gã suốt những thế kỉ qua.
Bởi vì nghĩ rằng, suốt những năm tháng sống trong địa ngục ấy, sao không
ai đến? Để rồi đến khi bắt đầu quen dần với cuộc sống địa ngục lại thả
gã trở về với tự do?
Có phải chờ đợi quá lâu khiến con người ta trở nên tuyệt vọng và tàn
nhẫn? Để cho đến khi kết thúc sự chờ đợi, có hay không một cái kết đẹp
cũng chẳng còn quan trọng với họ?
Nếu có một người khiến mình phải đợi lâu thật lâu, lâu đến mức quen mất
cái cảm giác ngồi một mình, rồi đến một lúc nào đó mình không thể, cũng
không muốn chờ đợi nữa, thì đột nhiên xuất hiện bảo rằng “tôi đã đến”
thì mình sẽ như thế nào? Cảm ơn vì cuối cùng cũng đến? Hay là oán hận vì
đã bắt mình chờ đợi quá lâu?
Người ta bảo rằng, nếu đã là tự nguyện thì mọi kết cục đều là do bản
thân mình. Nếu mọi thứ đều chỉ do một mình mình ảo tưởng thì kẻ có lỗi
là chính mình chứ không phải ai khác. Gã hung thần kia, có ai hứa với gã
rằng sẽ đến cứu gã không? Không có! Cho nên sự tàn nhẫn đó dù là vì bất
kì lý do gì đi nữa đều là đáng trách. Mình biết.
Nhưng mà, còn mình? Rõ ràng là đã hứa rồi, nhưng sao vẫn không đến? Nếu như mình muốn nổi loạn như vậy thì có đáng trách không?