Đêm khuya ngồi kể chuyện tình...
Chàng
trai đó năm xưa từng vì cô ấy mà làm thế giới của tôi vỡ thành từng
mảnh. Đến hôm nay tôi còn chưa kịp ghép đầy lại thế giới sứt mẻ của mình
thì đến lượt cô ấy lại làm tan vỡ trái tim chàng ta. Tự nhiên tôi thấy
hơi buồn cười, chút thôi, rõ ràng cuộc đời thật lắm nỗi trớ trêu kỳ cục
và tình yêu thì không hoàn toàn màu hồng.
Lúc
nhỏ tôi nghĩ tình yêu chắc là đẹp đẽ kỳ diệu lắm, vì những bộ phim tôi
xem luôn kết thúc bằng việc hai nhân vật chính nắm tay nhau hoặc ôm lấy
nhau hoặc cùng nhau chạy về phía chân trời màu hoàng hôn sến sẩm. Tôi
mặc định rằng cứ yêu rồi sẽ ở bên nhau và hạnh phúc thôi vì chẳng lý gì
để đổ vỡ, mà lúc đó tôi còn chưa biết định nghĩa từ "đổ vỡ". Nhưng những
Xuân Hạ Thu Đông qua đi kéo theo những tháng năm tuổi trẻ chỉ cho tôi
thấy rằng yêu thương thậm chí có hết lòng cũng không đủ. Và lần lượt
người này cứ làm tan vỡ cả thế giới của người kia.
Như
việc tôi dốc hết yêu thương dành cho chàng trai đó, chàng ta lại dành
hết tâm trí để viết những bản tình ca tặng cô gái kia, rồi ai biết sau
này cô gái xinh đẹp đó có dốc hết lòng ra để nhận về một thế giới vỡ tan
từ ai khác... Kết cục chỉ là chúng ta loay hoay ngồi xếp lại cả vũ trụ
rách bươm của chính mình. Hẳn là không vui đâu, nhưng thật buồn cười.
Tôi
rất hay nhớ về chàng trai đó, một dáng người gầy và có thói quen cắn
cụt hết móng tay, chàng ta viết hàng trăm bản tình ca và tôi chẳng biết
bản nào là dành cho cô gái rất xinh ấy, nhưng giờ liệu chàng ta có bắt
đầu thấy tiếc những giai điệu đẹp đẽ vô ngần đã trao cho nhầm người? Có
lẽ không vì chính tôi cũng chưa ngày nào tiếc nuối về những thương yêu
đã dành cho chàng trai đó cả. Thật kỳ lạ phải không khi thế giới của
chúng ta dù bị đập vụn ra từng mảnh thì dấu yêu vẫn còn ở lại, mảnh này
là nụ cười, mảnh này là nước mắt, mảnh này là cốc uống trà người hay
dùng, mảnh này là chiếc áo khoác người mặc, mảnh này là mùi nước hoa
người yêu thích... Đó là lý do tôi không thể ghép lại thế gian của mình
cho lành lặn, vì từng mảnh liền lại với nhau là từng thương yêu ngày xưa
lại vẹn nguyên trở về.
Tôi
từng ước mong chàng trai tôi yêu và cô gái đó sẽ hạnh phúc mãi, vì như
vậy tôi sẽ đủ can đảm để bỏ lại những mảnh vỡ đó mà đi tiếp, nhưng bỗng
nhiên cô gái xinh đẹp kia chẳng còn thiết tha những bản tình ca nữa, đã
bỏ lại chàng trai và cả tôi còn đang loay hoay cuống cuồng. Thế giới của
tôi như bầu trời mùa Thu vỡ nát theo bước chân người đi đường đạp vỡ lá
vàng. Niềm tin chân phương của tuổi thơ về tình yêu thương vẹn tròn đã ở
lại mãi cùng những mùa cũ xưa đó, mùa thu nay đã khác và chân trời cũng
vắng bóng ai đó cầm tay nhau cùng chạy về...
.
Nhưng mà, tôi vẫn mong chàng trai mình từng yêu sẽ hạnh phúc, vì đó là ước mong đẹp đẽ nhất mà tôi có thể dành cho một người.