Ảnh minh họa
Dù rằng không thể của riêng em. Anh là anh của những lo toan ngày
thường, gánh vác hết bao phần mệt mỏi của em, của anh, và của cả những
nỗi niềm khác nữa. Nếu có hối tiếc những ngày đã qua, chỉ là hối tiếc
tại sao em đã không cảm thông và yêu thương người nhiều hơn trong quay
cuồng cuộc sống, chỉ hối tiếc vì lòng ích kỷ quá lớn lao mà quên đi mất
thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ. Chỉ là tiếc phút giây ấy ở bên anh
sao vòng tay em lại lơ là vài phút.
Ở một nơi nào đó anh có như em, ngồi nghe tiếng chim hót bên cửa sổ và
nghĩ về người em yêu thương nhất. Ngoài kia mây đen dường như sắp giăng
kín trời, cũng chỉ có một con đường trước mặt quanh co... Và vì chúng ta
đều không có lựa chọn bất kể em yêu anh nhiều hơn tất cả những gì em có
thể biết. Những nỗi đau trong thời gian qua làm em có thể thấy rõ tóc
em có thêm vài sợi trắng. Có là gì so với những vất vả của anh đâu. Nỗi
nhớ của em đơn giản là sự ích kỷ không giới hạn.
Xa không có nghĩa là đã hết. Em luôn tin rằng ở nơi ấy anh được bình
thản khi em trả lại cho anh quãng thời gian em đã lấy. Ngày hôm nay,
ngày mai... sau này nữa, anh sẽ sống hạnh phúc và tìm được một người con
gái nguyên vẹn yêu anh thật lòng, dù tình yêu ấy chỉ lớn bằng một nửa
tình yêu của em dành cho anh, nhưng là sự hiện hữu bao bọc lấy anh và
khiến anh đủ đầy, hạnh phúc. Và cũng vì tình yêu của em như mây, như
gió, như trời mênh mông nhưng anh không thể chạm tay vào hay cảm nhận.
Em là người không thể bù đắp cho anh những thiệt thòi đau đớn mà anh
phải chịu đựng, em chỉ có những giấc mơ về anh thôi, giấc mơ về nụ hôn
đầu tiên dịu dàng và tan chảy, giấc mơ về những tiếng cười và sự chờ đợi
mỗi ngày. Dù rằng em có đi hai phần ba quãng đường về phía anh thì mãi
mãi đôi cánh tay này cũng không thể cùng nhau siết chặt.
Yêu. Là mong cho người hạnh phúc. Dù con tim không ngừng đau khổ, dù
nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cảm ơn anh vì những ngày ở bên em, vực em
dậy sau những ê chề mệt mỏi. Là hình bóng kéo em dậy trong giấc ngủ mơ
mộng mị kéo dài, là cánh tay đã chỉ đường cho em khi trong cơn mê em lạc
lối. Cảm ơn ai đó đã cho em quãng thời gian mà mỗi sớm mai thức dậy em
đều thấy tràn ngập những yêu thương trong tim. Dù rằng không của riêng
em. Thì hãy cứ cho em nghĩ về người như một con đường dài vắng bóng đầy
cây xanh bóng mát chỉ có mình em dạo bước. Dù trước mặt là mây mù giăng
kín lối. Xá chi trên đầu là nắng cháy hay mưa tuôn. Bất kể dưới chân là
đá găm hay gai góc, trong mắt em cũng chỉ có một con đường.