“ Anh bâng khuâng lướt mắt….em ngoảnh đầu nhìn lại, manh áo ướt dính sát vào làn da làm nổi bật tấm lưng thon thả. Em ngồi nghiêng nghiêng, mái tóc dài xõa một bên vai, thong thả trong nắng. Ánh mắt em nồng nàn nhìn anh sâu thẳm. Anh tìm thấy trong đó sự rạng rỡ không che dấu. Anh cũng tìm thấy sự rộn ràng khó tả trong trái tim anh. Em nghiêng mình cho những giọt nước xôn xao rơi ngập ngừng trên cát biển. Hay lòng anh ngẩn ngơ nghiêng xuống mối tình đầu”
Bắt chuyến xe đêm từ Sài Gòn về Bình Thuận, bỏ lại thành phố ồn ào và náo nhiệt, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Tôi sắp về với biển, về với những kí ức còn em……..
Biến trong tôi là một nỗi niềm đặc biệt dịu dàng. Từ khi mới sinh ra, ngoài tiếng mẹ ru, bên tai tôi còn ồn ào tiếng sóng vỗ, tiếng biển thì thầm. Biển cùng tôi lớn lên. Tôi yêu biển, và tôi càng nặng lòng với chúng hơn khi chúng mang em đến bên tôi.
Ngày ấy, tôi vẫn là một cậu nhóc lớp 9 thích sự lặng im của biển. Đi dạo một mình bên bờ biển lúc sáng sớm từ khi nào đã trở thành một thói quen của tôi. Ngày đó, cũng sẽ là một ngày như bao ngày khác, lúc đi dạo xong tôi sẽ về nhà, đi học, đi làm….Nhưng ngày ấy đã trở thành một ngày tôi không thể nào quên.
Tôi bắt gặp em. Giữa làn sóng nước, em chơi vơi, ngập ngụa như sắp bị nuốt chửng. Chẳng kịp nghĩ suy, theo bản năng tôi lao ra ….Sau một hồi vất vả vì em quá hoảng loạn, hai đứa cũng “ lết” được vào bờ. Bực dọc vì mới sáng sớm đã gặp phải , dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn lớn tiếng quát:
- Muốn tự tử thì đi ra chỗ khác, đừng làm ô nhiễm biển của tôi!
Hàng lông mày đang nhíu lại của tôi dần dãn ra khi đáp lại câu mắng mỏ đầy đanh đá của tôi chỉ là tiếng thở khe khẽ, dồn dập của em. Tôi quay sang nhìn em…Em đang ướt nhẹp, run rẩy như con mèo nhỏ, mái tóc bết dính vào khuôn mặt tái nhợt, mỏng manh và yếu đuối …
- Ê này….
Tôi ngại ngùng
- Xin lỗi, có sao không?
Chưa kịp dứt lời, em đã lập tức "trở mặt", mắng tôi xối xả:
- Đời còn đẹp lắm, ai mà muốn tự tử chứ? Tôi chỉ bị bước hụt chân thôi. Mà ai mượn cậu cứu ? Thật chứ, gặp cậu thiệt mà tôi muốn tự tự luôn ấy, cái đồ con trai @!#@!$
Tôi không nghe được thêm em mắng tôi gì nữa vì chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên. Gì chứ? Con gái gì mà dữ thế không biết. Tôi vừa cứu em mà. Tôi là ân nhân của em đó. Đáng lí ra em phải cảm ơn và hậu tạ tôi chứ. Rồi chưa kịp để cho tôi có thời gian ngậm miệng lại, em vụt dậy chạy nhanh, khuất sau những bóng dừa cao chót vót. Để lại trong tôi một nỗi ấm ức không thể nào tả được.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ khó có thể gặp lại em, trừ phi đó là... duyên trời định.
Tôi không tin vào cổ tích, không tin vào những điều lãng mạn, không tin vào phim Hàn vì tôi nghĩ nó chẳng bao giờ có thật, tất cả đơn giản chỉ là những kịch bản viển vông, xa xôi tít nơi chân trời. Để rồi đến khi gặp lại em, bên em, yêu em và phải rời xa em, tôi nhận ra cố tích có thật trong cuộc sống này, nhưng không bao giờ cũng đẹp, kết thúc cũng hạnh phúc
Lại một ngày biển đẹp...
Tôi luôn tự tin vào khả năng bơi lội của mình, dù gì tôi cũng ở biển 18 nam cơ mà. Nhưng mà khi tôi bị chuột rút thì khác…..Chết tiệt! Cái chân phản chủ… Tôi vùng vẫy không khác gì một đứa con nít lần đầu xuống biển. Thực sự sợ hãi….bóng tối bao trùm lên tất cả, tôi không thở nổi, không nhìn thấy gì…mọi thứ bị bóp nghẹt….như ngày ba tôi đi... không một lời từ giã. Lúc tôi nghĩ mình đã buông xuôi chút sức tàn lực kiệt, để mặc biển cuốn đi thì một bàn tay níu lấy tôi. Ngồi trên biển thở hồng hộc, tôi chỉ thực sự hoàn hồn khi nghe một giọng nói quen vang lên châm chọc
- Cậu nghĩ mình tự tử sẽ không làm ô nhiểm biển hay sao ha?
- Tôi chỉ bị hụt chân thôi, ai cần cậu cứu hả? Cái đồ con gái gì mà #@@@$!$%
Tôi đáp trả qua hơi thở vẫn còn chưa đều nhịp. Rồi mặc cho em tròn mắt nhìn tôi, tôi phá lên cười. Em cũng cười theo…Biển hình như cũng đang cười thầm tôi thì phải...
Những ngày sau đó, vùng biển của tôi không còn yên lặng nữa. Vì mỗi sáng sớm đều có em đi bên cạnh tôi, em kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị, thầm những bài hát nhẹ nhàng,..
----
Nghĩ về thời cấp 3, tôi vẫn luôn có cảm giác như mình có tới hai ngôi trường…Ngôi trường tôi theo học ở quê tôi- Bình Thuận và trường THPT Nguyễn Khuyến ở Sài Gòn - nơi em theo học. Mùa hè Bình Thuận qua nhanh, em trở về với thành phố nhưng không quên mang theo vùng biển nhỏ tôi trao tặng. Những câu chuyện vẫn được nối dài qua Blog, qua Y!M. Em bảo em nhớ quê mình, nhớ biển và cả nhớ tôi. Những chuyến xe đêm đi về giữa hai nơi mang trong tôi và em nhiều xúc cảm. Là khi em lao đến ôm chầm lấy tôi khi bất ngờ thấy tôi đợi em tan học. Sân trường Nguyễn Khuyến hôm ấy có một kẻ “ xâm nhập bất hợp pháp” - là tôi. Tôi cùng em ngồi ăn bánh tráng trộn, kể chuyện biển, chuyện quê mình cho em nghe. Hay một chiều biển Bình Thuận bất ngờ có 2 đứa trẻ chạy hoài như muốn cùng nhau đi về tận chân trời rồi không đủ sức, mệt nhoài lăn tròn trên cát.
17 tuổi, tôi không nghĩ nhiều vế khoảng cách. Em sẽ về thăm tôi, tôi sẽ đến với em. Có người bảo tôi ngốc khi cứ theo đuổi những thứ vỗn dĩ không bao giờ có thể thuộc về mình. Em rời xa quê chúng tôi rồi cũng sẽ rời xa Sài Gòn cho một tương lai đã được sắp đặt hoàn hảo.17 tuổi, tôi không nghĩ nhiều, tôi không sống cho bản thân mình. Vì em, vì hạnh phúc của em…..Bên em, tôi chưa bao giờ thấy mình trưởng thành đến thể. Tôi muốn che chở, bảo vệ cho em mãi thôi.
Bình Thuận đến Sài Gòn 300km
Sài Gòn đi Merboune 6700 km
Khoảng cách nới rộng khoảng cách.
Khi người ta lớn, người ta sẽ phải nghĩ cho mình nhiều hơn, không còn những dại khờ và nông nổi của một thời trong trẻo nữa
Cuối cùng, em cũng rời bỏ tôi mà đi mà không một lời từ biệt. Em sẽ định cư ở Úc. Ngày em đi, tôi không hề hay biết. Ngày em về, tôi cũng chẳng đoán được.
Những cuộc điện thoại thưa dần, những bức email cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Tôi chủ động cắt đứt liên lạc với em như một sự chấp nhận để em tự do với nơi mình thuộc về. Người ta nói, yêu xa, âu cũng là cái duyên. Nhưng giữa em và tôi, duyên số dường như cũng đã đến kì hạn mất rồi...
Biển Bình Thuận chiều nay, lòng tôi dậy sóng….
Tôi như con cá nhỏ bơi trong nỗi nhớ, mà biển nhớ thì sao quá mênh mông!
"Anh đang nói với em bằng lời mê sảng của một buổi chiều trời ngả dần màu đêm. Anh nói về đất đai trên quê hương mình. Một ngày nào đó anh sẽ đi qua những miền chưa hề ghé đến. Có những buổi sao mình thấy yêu thương quê hương đến thế này. Da thịt mình như được dựng nên bằng đất đỏ và tâm hồn như được xây bằng cỏ cây hoa lá, bằng tiếng đàn buồn bã của dân mình. Bao giờ nhắc lại chuyện quê hương anh cũng buồn. Nỗi buồn non dại, hồn nhiên như những búp tay non hồng tuổi nhỏ. Như một ngày nào anh sẽ khốn đốn nhìn em trở về quê hương đất đai cũ, ở đó mà quên những dấu tích nơi đây, quên những hàng lá xanh non, bãi biển, những bờ sông có đêm mưa anh đưa em về. Rồi em sẽ đi vào một tình yêu nào tình cờ ở đó. Ôi còn gì, còn gì không. Những hình ảnh đã một lần chiếm cứ ký ức của mình sẽ trôi dạt mất hút. Những tháng ngày còn lại để sống tiếp sẽ cằn cỗi vô cùng vô cùng đó em...
Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa để yêu em!
Gửi em - Những kí ức còn sót lại.