...xua
đuổi mãi không xóa được cái cảm giác này, lơ lửng giữa chán chường và
hụt hẫng và giận hờn. Đã qua cái tuổi vu vơ, đỏng đảnh làm duyên và đòi
hỏi, chỉ còn lại những già đanh, kén cặn.
Đêm
qua, 22h, cu bạn béo alo. Mình chưa bao giờ alo hắn buổi tối. Bạn bè có
gia đình thường cần sự tôn trọng trong những khoảnh khắc đó. Hắn bảo:
- Ta mang cho hộp bánh. Rồi cà phê đêm chút.
Mình "ừ" đắn đo rồi
cũng xuống đường. Hắn chờ mình trong quán nhỏ bên hồ Ngọc Khánh. Trên
lầu, họ hát cho nhau nghe "Cám ơn tình yêu". Hắn hỏi mình có biết bài đó
không, rồi đung đưa hát theo. Mình chỉ thuộc Vũ Thành An, hay chết dí
với Khánh Ly trong Trịnh.
Chơi
với hắn lâu năm, khuya qua mới trìu mến nhìn hắn như một sự cám ơn. Hắn
cười trừ. Hỏi tại sao ra ngoài khuya thế, hắn cũng cười cười, lắc đầu
kêu: lắm điều!
Im.
Không nói một lúc, mình cười nhẹ như chưa khi nào nhẹ nhàng như thế.
Rồi nhấm nhẳng nhai miếng ổi để trên bàn. Hắn nhìn mình rất sâu, như
biết mình đang cần một câu an ủi. "Hà Nội có sương rồi đấy" - hắn bảo.
Nhả miếng khói, hắn trầm ngâm khác hẳn với một tên hay trêu mình: "Muốn
tăng ký hả? Để ta giúp, 9 tháng 10 ngày tăng 13 đến 18 ký"
Ảnh minh họa
Hà
Nội đêm, còn vẳng mùi hoa sữa, nhưng còn nguyên dáng dấp mùa Thu. Phố
Huy Thông còn rợp bóng liễu rủ. Mình giục hắn về, hắn đứng dậy, mình còn
kịp ngửi thấy mùi áo hắn, rất thơm.
Hắn
đưa mình về, tháo mũ bảo hiểm giúp và đưa cho hộp bánh cùng ít ô mai
mình thích. Chào tạm biệt, hắn bảo: "Không phải đuổi, để ta từ từ về."
Mình về, cười cười nhỏ miệng.
Hà
Nội, mình tự dưng ghét cay ghét đắng. Mục bảo, mùa này đẹp nhất, mà
cũng buồn nhất. Mùa buồn hay lòng mình niềm vui không đặng? Người Hà Nội
cũng buồn vui riêng khép nếp với gia đình. Mọi thứ, cả gió, cả hương
hoa, cả áo khăn, cả đèn đường đều chống đối mình. Ai đó hỏi thăm vu vơ
rồi bỏ bẵng, coi như mình không hề trả lời câu hỏi thăm đó. Ôi cái mùa
chi mà không lấp nổi những khoảng bỏ không này?
Giá
như có kẻ nào đó điên điên, chạy mình trong những cuối cùng tháng Chín.
Không cần sự bặt thiệp, chỉ cần điên điên thế thôi. Thế mà kẻ nào người
nấy giữ kẽ, ôn tồn và lịch thiệp. Chỉ có mình, còn thích cơn mưa, còn
thích mùi cà phê luồn vào cọng tóc vấy nước, còn không biết toan tính
một đường lui, ỷ lại vào sự vô tư non nớt nít nôi.
Không thích Hà Nội nữa. Có lẽ sẽ là mùa Thu cuối cùng, mình đứng yên chịu trận. Và sau, mang về đâu đó làm quà...
Vậy thôi.
Bây giờ nghe Thu Phương.
"...đâu hay một hôm gió mùa Thu..."