Con nhớ xưa mẹ đã nói, mẹ chỉ già khi con đủ lớn.
Mẹ kể ngày con mới 3 tuổi, mẹ
dắt con đi lẫm chẫm trên đôi guốc gỗ vông, đóng quai nhựa đính hoa, tay
con cầm chiếc dù nhỏ bốn màu xanh đỏ vàng tím. Tay con mũm mĩm như mụt
măng trong tay mẹ. Mắt mẹ rạng ngời như nắng.
Bây giờ, sau cơn bệnh nặng, mẹ tựa vào vai con dò dẫm từng bước. Người
mẹ nhẹ bẫng mà tim con nặng trĩu. Tay mẹ nhăn nheo như chiếc lá héo
trong tay con. Chân mẹ run run và mắt con rưng rưng. Mẹ đã già rồi, sao
con chưa đủ lớn để tập đi cho mẹ?
Ngày con còn nhỏ, mẹ trồng một khu vườn ngập tràn cây ăn trái, hoa đồng
cỏ nội, rau xanh và cỏ lá thuốc Nam vừa là nguồn cung cấp thêm dinh
dưỡng, thức ăn, thuốc men khi trái nắng trở trời vừa là vòm xanh mơ mộng
nuôi dưỡng tình yêu thiên nhiên của con.
Bây giờ dù con đã đủ lớn cũng không thể gom góp hết ký ức xanh mướt khu
vườn của mẹ vào góc vườn nho nhỏ của con, nơi mỗi chiều mẹ ngồi gom lá
khô đốt cho mắt chìm vào trong khói nhớ thương.
Ngày con còn nhỏ, mẹ hay hái lá ngoài vườn gội đầu cho con. Một nồi
nước thơm ngan ngát mùi bồ kết nướng than, lá chanh the the, lá bưởi
thanh thanh, lá hương nhu nồng nồng... Tay mẹ dịu dàng nâng niu ướp
hương vào mái tóc đen nhưng nhức mới lớn và cả giấc mơ mới lớn của con
gái.
Chiều nay mẹ bảo con nấu nồi nước xông và gội đầu cho mẹ. Tay con ngập
ngừng trên mái tóc mẹ lưa thưa bạc quá nửa, nghe mùi hương cây lá trong
vườn cũng hao hụt, ngẩn ngơ. Mẹ ơi, con ước mình chưa đủ lớn!
Ngày con còn bé, mẹ kể con là con bé háu ăn. Mấy món ăn đồng đất dân
dã, quê mùa qua bàn tay khéo léo nấu nướng của mẹ đều trở thành sơn hào
hải vị trong con mắt hau háu của con.
Giờ con đã đủ lớn để có thể mua hết những món ăn ngon lạ về cho mẹ,
nhưng không gì thay thế nổi vị ngọt ngào của món "ăn thương ăn nhớ" mẹ
nấu xưa trong ký ức của con.
Mẹ kể ngày xưa con là con bé khác thường, lúc thì trầm lặng khi lại nói
huyên thiên như chim, cả nhà đặt tên con là "con bé nghiền chuyện", chỉ
một mình mẹ kiên nhẫn lắng nghe hết những câu chuyện không đầu không
đuôi ngẫu hứng bất chợt của con.
Bây giờ con lớn, cũng chỉ một mình con kiên nhẫn lắng nghe những câu
chuyện không đầu không đuôi, bất chợt, nửa tỉnh nửa mê, nửa thực nửa mơ
của mẹ, những câu chuyện luôn lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ, giữa
những người còn sống và người đã ra đi. Những câu chuyện luôn làm nhói
lòng con. Và con ước gì con vẫn chưa đủ lớn!
Ngày nhỏ mẹ kể con là con nhỏ giòn cười tươi khóc, vừa sinh ra con
không chịu khóc như con nít nhà người ta mà chỉ ọ ẹ cười. Càng lớn lên
con càng bướng bỉnh gan lì, khi bị đánh đòn chỉ bậm môi chịu trận, không
hề nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng khi con khóc, con khóc rầm rĩ cả ngày
trời, ai dỗ cũng không chịu nín.
Bây giờ lăn lóc với cuộc đời và vật lộn với công việc, thử thách, có
đôi khi muốn khóc, con chỉ lặng lẽ khóc một mình, giấu không cho ai biết
con yếu đuối. Khi về bên mẹ, con chỉ muốn mẹ thấy con cười.
Mẹ nói con mang tuổi Ngọ, nên ham rong chơi không biết mệt mỏi. Ngày
mới lớn, con chỉ mơ tới những miền đất xa, tâm trí của con gửi cả cho
những chuyến đi, mùi khói xe, tiếng còi tàu hỏa làm tim con rộn ràng náo
nức. Con tin rằng con chỉ có thể lớn lên khi rời khỏi nhà, rời khỏi
vòng tay chở che của mẹ.
Bây giờ con đã đủ lớn, con chỉ muốn trở về bên mẹ. Quẩn quanh bên chân
mẹ hít hà mùi dầu xanh của mẹ, làm đủ trò thơ trẻ, nói những câu ngây
ngô, cho mẹ cười.
Bên cạnh mẹ, con chẳng bao giờ thấy con đủ lớn.
Nếu mẹ sẽ già đi khi con đủ lớn, con chẳng bao giờ muốn con lớn, mẹ à!