Một ngày của tháng Hai. Nhận tin nhắn từ Saigon. Không nghĩ rằng tin nhắn của người quen, cứ nghĩ ai đó nhầm số máy, số mình dùng lâu nay nhiều người vẫn nhầm... Và, thật sự bản thân không nghĩ sẽ có người hỏi thăm "mùa Xuân thế nào?"...
Yes năm này không đón được mùa Xuân. Không thấy không khí Xuân, Hạ à! Mùa Xuân qua rồi, Yes không biết, Yes không ở Pleiku, có lẽ vì thế mà không thấy mùa Xuân, không còn không khí Tết...
Năm nay, Yes không tự tay dọn dẹp nhà cửa, không giúp ba má dện bánh in, làm dưa kiệu, không tự tay mua sắm bánh mứt, đêm Ba Mươi không được dạo quanh quẩn chợ hoa, không được làm gì cả để chuẩn bị một cái Tết đầm ấm... Vì vậy năm nay không hề thấy mùa Xuân...
Thời gian rồi cứ thấy lòng mình bối rối, thấy bản thân hụt hẫng điều gì đó, không ngộ ra được... Mãi khi nhận ra tin nhắn của Hạ là gửi đúng cho Yes: "Mùa Xuân thế nào, chị?!"... Mới biết mình làm gì có mùa Xuân... Thì ra, thời gian rồi, cứ thấy đồng nghiệp nói về Tết, thấy tin tức, thời sự nói về "sau Tết", "trong Tết", ngộ ra rằng mình đã đánh mất một cái Tết... Không về được nhà ba má, không xúng xính khăn áo đi Lễ chùa, đi chúc Tết đồng nghiệp, không nói cười vô tư... Vậy mà qua mất rồi...
Mới thấy rằng làm vừa lòng người khác, bản thân gượng ép thật khổ sở. Mới thấy rằng mình đánh mất một cái gì đó quan trọng trong thời gian rồi... Không khí đầm ấm, thiêng liêng bên người thân. Cái cảm giác tủi tủi, buồn buồn của đêm Ba Mươi còn nguyên vẹn, sự hụt hẫng của sáng Mồng Một năm Giáp Ngọ còn nguyên... Mùa Xuân qua mất rồi...
Hạ à! Mùa Xuân vẫn chưa về với Yes!
-Vũ Viễn Thanh-
http://yume.vn/news/tam-tinh/tan-man-cuoc-song/thang-hai-mua-xuan-the-nao-chi.35AA593B.html