Ngày 13/2...
Trái đất tròn mà sao lòng người góc cạnh. Mới hôm qua thôi còn coi nhau như cả thế giới vậy mà chỉ trong tích tắc, đã có thể nhắm mắt lạnh lùng nhìn nhau vô cảm.
Khi anh quay lưng bỏ lại cái thế giới anh từng ca ngợi còn hơn mạng sống của mình. Cô chẳng khóc, chẳng cười, chẳng tha thiết. Ừ biết rằng chẳng đáng. Ai người dối gian, đâu kẻ phũ phàng, thế thôi cô cho mình và cho anh một lối thoát để đỡ phải hoang mang, khỏi phải gian dối nhau thêm lần nào nữa.
Cô cũng có lòng tự trọng, nó cao ngút. Ấy vậy mà khi yêu, anh cứ lột trần trụi từng lớp từng lớp tâm hồn mạnh mẽ, sỏi đá, cứng cỏi của cô để rồi trơ trọi lại mỗi trái tim mà anh thì chẳng ngần ngại cào xé.
Rồi cô tự an ủi mình, ừ thì chuyện cảm xúc thay đổi, không phải lỗi của riêng ai, chỉ là yêu thương đã phai không cách nào tô đậm. Bao nhiêu đau đớn hờn giận cô chôn chặt trong lòng, cô học cách tha thứ cho anh và cho cả chính mình.
Nhưng nước mắt chẳng thể chữa lành nỗi đau, đã bước qua nhau đâu dễ dàng quên được, tình yêu đâu phải muốn bỏ thì nó sẽ đi.
Thế mới nói trong lúc tuyệt vọng nhất cô đã một lần nữa đánh rơi lý trí…
Từng dòng người hối hả qua lại, mà lòng cô đau thắt, ly cafe đắng ngắt bởi nó hòa lẫn nước mắt ai rơi. Bao nhiêu sóng gió cuộc đời tấp nập ùa tới, trong phút yếu lòng, cô đã gọi cho anh… Giá như anh hỏi thăm cô một câu, giá như anh hiểu phải đau đớn đến thế nào cô mới tìm đến anh, người đã từng khiến cô gục ngã bởi muôn vàn tin yêu ấy. Ấy vậy mà lòng người ta lạnh tựa băng đá, một câu hỏi thăm đắt giá được đáp trả bằng sự bực bội gắt gao.
Thế giới đảo chao, niềm tin vụn vỡ, từng nhịp, từng nhịp hơi thở cứ chầm chậm buông lơi. Cô gái đã mãi từ bỏ để lầm lỡ một tuổi xuân như thế!
http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/trai-dat-tron-ma-sao-long-nguoi-goc-canh.35AA5965.html