Giá như anh có thể đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại, thì mỗi lần ngang qua con đường mà chúng ta đã từng bước, nỗi nhớ em sẽ không dâng lên cồn cào làm anh phải nghẹn ngào bao nỗi. Anh nhớ em, từng phút, từng giây để bao lần phải giật mình thức giấc giữa đêm khuya mà mồ hôi nhễ nhại. Anh biết nỗi nhớ rất đáng sợ, nó có thể làm con người ta gầy hao, thậm chí kiệt quệ, nhưng anh chẳng thể dừng lại xúc cảm này em à, nhớ em, anh nhớ quay quắt.
Giá như anh có thể lãng quên đi kỉ niệm dù chỉ là một chút ít thôi, chắc anh sẽ không có những phút giây lặng cười một mình như tên ngốc. Người ta bảo kỉ niệm bao giờ cũng đẹp, nhưng nếu kỉ niệm đó làm cho ngày tháng của ta nặng nề thì nên để nó ngủ yên với kí ức, đừng vun xới hay cố kiếm tìm những gì đã qua sẽ làm cho ta thêm mệt mỏi. Em cũng bảo với anh như thế, và em đang tìm quên những gì mình đã có với nhau, càng ngọt ngào càng chua chát, càng mặn nồng càng đắng cay, càng hi vọng càng thất vọng phải không em, anh xin lỗi vì đã không yêu em tuyệt đối. Nhưng anh không thể tìm quên những gì thuộc về em, tất cả vẫn như rất gần, đã hằn sâu vào nếp nghĩ của chính anh, anh không thể em à.
Giá như anh có thể đi ngược thời gian, thì chắc tình chúng ta bây giờ đang rất đẹp, nhưng đó là điều anh không thể, để anh phải luôn sống trong nỗi dằn vặt, giày vò chính mình suốt thời gian qua. Em bảo, chính anh đã lấy đi nụ cười nơi em, người mà em ngỡ chỉ có thể làm em mỉm cười và khóc vì hạnh phúc mà thôi, niềm tin cuối cùng, tình yêu sau cùng em đã nguyện sẽ gửi trọn cho anh, vậy mà anh đã làm tất cả vỡ. Nghẹn ngào, nước mắt anh rơi, thằng đàn ông trong anh chưa bao giờ khóc nhiều đến thế này, đau, anh đau thật nhiều khi nghĩ về em.
Giá như anh có thể là người thay thế em để nhận lấy tất cả nỗi đau, hụt hẫng, anh nguyện sẽ nhận lấy mọi thứ hơn là phải lặng nhìn em vật vã trong cơn đau, mỗi lần nhìn giọt nước mắt ướt đẫm bờ môi em mà tim anh quặn thắt, anh đau đến nghẹt thở em à. Ghen tuông đã làm anh chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của chính mình, sợ mất em mà anh đã cư xử thật trẻ con, để bây giờ vạn nghìn lời xin lỗi cũng tựa gió thoảng mây bay chẳng thể vá đi những mũi kim trong tim em. Xin lỗi em, nghìn lần, vạn lần, tỉ lần anh xin lỗi em…
Giá như anh có thể, có thể bên em lúc này… Muốn nghe giọng nói dịu ngọt em đã từng thủ thỉ bên tai, muốn ôm em thật chặt vào lòng như thuở mình chỉ còn một ngày để yêu, muốn hôn em thật sâu như những buổi ta đã hẹn hò để anh nghe rõ từng nhịp đập con tim em, và nghe lòng mình xốn xang yêu thương là như thế nào. Nhớ, vẫn nhớ em như ngày mình mới yêu em à!
Giá như anh có thể, có thể kêu em là vợ, và được em gọi là chồng, có lẽ hạnh phúc trong anh không còn gì hơn thế, nhưng anh biết tất cả chỉ là có thể khi “giá như em có thể” mà thôi…