Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Saigon, Era mùa lá rụng


Mùa lá rụng



"Cafe"

"Ừ"

Bọn họ thường hẹn hò với nhau theo kiểu đó. Và một điều chắc chắn rằng, chỉ một lúc sau, họ - cả hai - xuất hiện ở điểm hẹn. Hai ly đen đá. Không đường. Điệu Jazz cũ. Và mùi khói thuốc cay nồng.

Saigon mùa này không phải mùa lá rụng. Vậy mà lá vàng rơi rất nhiều. Cả đoạn phố loang lỗ nắng cứ như đang sẵn sàng. Rất sẵn sàng cho một thước phim kiểu tình cảm lãng mạn.

Bọn họ thì không lãng mạn. Những câu chuyện không đầu, không cuối, không có nội dung. Và tất nhiên là... rất hờ hững. Cô gái không phải kiểu một ả cảm xúc nhẹ nhàng. Cũng không thuộc tuýp cuồng say điên loạn. Gã trai cũng không phải mẫu đàn ông thật thà, chân chính... Họ ngồi với nhau như kiểu thói quen. Họ không phải tình nhân. Cũng không là bạn. Cô nhìn gã. Không chớp mắt. Mắt gã lại dán chặt vào những chiếc lá vàng rời ngoài phố. Tiếng điều hòa cũ kĩ ro ro chạy. Âm nhạc lại chuyển sang một giai điệu khác. Lạ và mới hơn.

Cô gái thích nhìn gã trai đốt thuốc. Còn gã trai, gã lại rất thích rít thuốc trước mặt cô gái. Gã rít một hơi dài, rồi nhẹ nhàng thả khói. Mắt trầm ngâm. Mùi khói quyện vào mùi cafe đắng. Rồi bay vào không gian âm u, lọt qua khoảng ẩm mốc của bụi bặm trong quán. Rồi vươn nhẹ trên mắt người. Bọn họ lại im lặng. Không hẹn trước, nhưng những người ngồi ở quán này thường hay như thế. Cô gái, gã trai, những vị khách xung quanh. Tất cả bọn họ đều im lặng, nhấm nháp cafe. Và nhìn nhau rất kiểu cách. Ngoài trời, thành phố nhạt nắng. Lá vàng vẫn rơi. Thi thoảng vài ba cơn gió thổi đám lá khô dưới đường lăn lóc.

Chiều nay, cô gái ghé quán một mình. Cô bé phục vụ đã quen với kiểu cafe phê của từng vị khách. Cô bé cười tươi đặt ly đen đá lên bàn cho cô: "Bữa nay ghé trễ vậy chị?". Cô gái mỉm cười đáp trả em ấy. Nhấp ngụm cafe. Rồi soạn tin: "Đang cafe, nhưng đừng đến." Rồi cô tắt máy. Ngoài trời, Saigon đang chập choạng vào tối. Lá vàng vẫn rơi. Và dòng người lại càng vội vã. Thước phim lãng mạn mất hút vào bóng chiều. Cô gái đến quầy bar, xin nến. Trở lại bàn, và note vào cuốn sổ nhỏ: "Era, thiên đường của cô đơn.". Màu chì nhòe nhạt dưới ánh nến.

Saigon lên đèn. Cô gái vẫn ngồi đó. Điệu Jazz bỗng ngỗn ngang đến lạ. Ngoài phố, bóng những chiếc lá vẫn đều đặn rơi xuống lòng đường...!

P.s: Saigon tháng Ba, vẫn cứ là kiểu khắc khoải. Buồn buồn. Cơ mà đẹp!

Saigon, 14/3/2014

Miên Hạ

http://yume.vn/news/tam-tinh/tan-man-cuoc-song/saigon-era-mua-la-rung.35AA5F89.html