Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Anh đi rồi, em tỉnh giấc mơ trưa


Em từng ghét những cô bạn bày tỏ tình yêu một cách ồn ào. Tình yêu nhanh đến và nhanh đi như một giấc mơ. Họ thường bảo cứ nghĩ thế cho nhẹ lòng để khi tỉnh giấc họ sẽ quên ngay và sau đó họ lại miệt mài đi tìm một tình yêu mới. Họ lại gọi tên tình yêu, gọi tên cảm xúc tình yêu. Họ gào lên giữa chốn đông người như muốn cả trái đất này biết rằng trái tim họ đã thuộc về nhau. Còn thuộc về nhau bao lâu thì còn tùy. Nếu chẳng được lâu, cũng chính họ lại gào lên cho trái đất này phải điêu đứng vì phải nghe họ đang đau khổ lắm, rằng họ đã ngộ nhận, họ vội vàng, rằng họ đang hối hận... thế rồi chẳng bao lâu, chuyện hôm qua đã là "Dĩ vãng xa lắm rồi, còn kể lại làm chi nữa người ơi!"
Em không thể như bạn, em không nói rằng "em yêu anh" một cách dễ dàng dù em biết anh đã hỏi bao nhiêu lần và anh đã nói "anh yêu em" với số lần nhiều hơn thế! Em không thể chịu được cảnh thấy một anh bạn với tấm áo phong phanh vội vàng chạy đến bên người yêu đang ở cách mình 30km chỉ bởi một câu đùa của nàng để sau đấy lại phải dầm mưa trở về giữa đêm Đông và phải ghé nhà cô bạn này để mượn một trăm nghìn đổ xăng. Em đã mắng anh bạn là đồ điên và cô nàng kia quá đáng, đó là hành xác nhau chứ yêu đương gì? Anh bạn cười trừ đó mới là yêu! Em chịu, em không hiểu, yêu nhau sao lại làm cho nhau khổ sở thế?
Em càng không hiểu nổi cô bạn mình trong một đợt giao lưu bóng chuyền khoa, bắt người yêu (học khác khoa) lạ hoắc đến cổ vũ. Thế mà sau trận đấu cô nàng sừng sộ lên rằng anh đi cổ vũ hay đi đưa đám thế? Không hô được một câu. Ôi, hóa ra cần phải nhảy cẫng lên tung hô rùm beng em yêu muôn năm, thế mới là yêu à? Em đã mắng vào mặt cả hai "Mày hâm à, mày biến anh ấy thành trò hề sao? Còn anh, vậy mà cũng im cho được, nó quá đáng thế bỏ đi cho em nhờ!". Hai chị chàng ôm nhau cười khúc khích... kệ, anh yêu cô ấy, không sao! Cô bạn dẩu môi, đấy, thế mới là yêu, lo học hỏi bọn tao nè chứ cứ như mày - cành củi khô, coi chừng... ế!
Vậy đấy, mặc kệ họ, em vẫn không thích ồn ào, chạm một ánh mắt nhìn em đủ biết mình đang được anh dõi theo. Một cái nắm tay đủ để em biết anh quan tâm đến em nhường nào. Một vòng tay đủ để em biết trong anh em quan trọng đến đâu và một nụ hôn đủ để trái tim em biết mình đang được anh yêu say đắm và cũng sẽ đắm say trong tình yêu của anh. Và em càng không thể gọi tên những cung bậc cảm xúc của trái tim mình khi em yêu anh, bởi niềm vui sướng của nó là vô biên và niềm đau, hạnh phúc cũng như sự lo lắng của nó là trường cửu. Vì vậy làm sao anh biết được em yêu anh đến nhường nào bởi chính em nhiều khi cũng không thể nào kiểm soát được trái tim mình nữa, bởi những khát khao được yêu thương, và được dâng hiến trong tình yêu của nó là vô tận.
Em sẽ không trói buộc trái tim mình, em mặc kệ nó được tự do khao khát yêu thương, được yêu thương và được dâng hiến theo cách của riêng mình không ồn ào nhưng mãnh liệt, không vội vã hời hợt mà chầm chậm đầy đam mê.
Nên anh ơi, lúc em cúi đầu khi anh nhìn em tức là em đã phải lòng anh rồi đấy. Em sẽ thật yên tâm và cảm thấy ấm áp vô cùng khi tay mình nằm gọn trong bàn tay anh. Khi vòng tay quanh em, anh sẽ thấy em phản ứng tưởng chẳng thích vòng tay ấy nhưng rồi anh sẽ cảm nhận được em đã bình yên và hạnh phúc thế nào khi mình được yêu thương. Em sẽ còn né tránh bờ môi anh cho đến khi mình đã lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc của anh dịu dàng và ấm áp để em thấy mình tan chảy. Và anh ơi, nếu anh có hỏi em có yêu anh không thì em cũng sẽ chỉ trả lời "không" mà thôi. Em là vậy đấy, nhưng anh có hiểu rằng nếu không yêu anh liệu em có...
Nhưng anh ơi, tình yêu với anh có là vĩnh cửu hay không bởi em sợ tất cả cũng sẽ chỉ là giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào để người trong mơ lúc nào cũng sợ mình tỉnh giấc. Bởi em sợ với em tất cả những kỉ niệm về tình yêu sẽ chẳng bao giờ quên được. Em sợ mình ngã quỵ, sợ mình sẽ mãi chìm trong khổ đau bởi tiếc nuối quá lung linh đến thế bởi em đã quá yêu anh.
Vì vậy nếu một ngày nào đó anh không còn muốn ở bên em nữa em xin anh hãy ra đi khi em còn chưa tỉnh giấc ngủ trưa. Chỉ có vậy khi tỉnh dậy, không thấy anh nữa em sẽ tập ví giấc mơ đời như là một giấc mơ trưa thoáng qua vậy. Giấc mơ trưa thì sẽ không thật, đã không thật thì sẽ đỡ đau hơn khi nó không còn nữa. Em sẽ tưởng tượng đó là kí ức đẹp lung linh trong giấc mơ trưa như một kỉ niệm êm đềm cần gìn giữ và em sẽ giữ nó trong hạnh phúc dù là hạnh phúc tự mình vẽ ra, là hạnh phúc ảo. Em tự đánh lừa bản thân mình như vậy có được không anh, và anh sẽ giúp em chứ?