Mưa
còn hấp hối ngoài kia, sau khi gấp gáp thở từng đợt ghen tuông xối xả.
Chỉ biết lâu lắm rồi Gió mới giận dữ thế, xô ngã cả niềm kiêu hãnh cuối
cùng, tựa hồ chỉ cần một lời ủi an nhẹ, một cái vỗ về, một lời xin lỗi,
tất cả lại êm đềm như thuở ban đầu. Tim thật mềm, môi thật ngoan, không
biết giận hờn đay nghiến...
Đêm
gầy nhớ nhung, căn phòng giật mình hoang vắng. Phố trả Mùa bản tình ca
cũ, ban công lại đầy sóng lao đao. Những thói quen bỏ lại khoảng trống
sâu hoắm tựa đôi mắt ngậm sầu không đáy. Bản nhạc nào ngân lên cũng mang
tội bởi nhắc về hôm qua nồng nàn. Tâm trạng thừa thiếu phiền muộn như
mái tóc sau bão, rối ren, lạc lối. Chạm lên mình, chỉ thấy cằn cỗi, nụ
cười nhọc nhằn cong vênh trên vành môi cạn.
Nói với tình yêu của mình, nơi giấc mơ nằm lại với nhau chẳng còn nghiệt ngã, câu hát biết buồn vì bơ vơ chia ngả. Thiêu hờn ghen, quằn quại bằng việc giấu mặt trời anh dưới đợi chờ bỏng rát. Số phận nghiêng theo chiếc hôn dài. Chẳng muốn quên, nên nằm đau, lăng nhăng với kỷ niệm.
Có
một hoàng hôn nào đó (chưa đủ lâu để trí nhớ có thể bôi xóa theo đẩy
đưa của cảm tính) đi vào tôi, cổ tích, lạ lùng. Tình yêu ấy đến khi còn
chưa chuẩn bị gì cho trái tim mình, giống như bất chợt bị hất nước, và
cứ thế mù quáng đứng yên, sũng sượt.
Tôi
đã để mình ướt và cảm bởi người đàn ông mang toàn những điều màu nhiệm.
Thấy thật lớn lao khi có thể phải lòng tất cả những gì thuộc về người
đó, là điếu thuốc hút vội, là giọt mồ hôi nồng, là ngón tay nhăn nhúm
khổ đau, là vết sẹo nhuộm đầy mất mát, (ngay cả những điều người ta gọi là xấu xa chưa bao giờ nghĩ tới), thậm chí không thể tin nổi đã tìm thấy tình yêu như thế, và như thế có nghĩa đó là món quà giá trị nhất mà tôi đươc nhận!
Nhưng cho tới lúc này, tôi hiểu có những giấc mơ không nên với tới. Cuộc tình ấy ngoan ngoãn nằm lại hôm qua, sau ranh giới của thứ tha và kiêu hãnh.
Chẳng
còn được nghe tiếng thở dài buồn như buổi chiều mưa, giọng hát đẹp như
thơ viết vào bầu không khí, chiêm nghiệm thật riêng về cuộc sống, những
câu chuyện về tuổi thơ mất mát nhưng thật ngọt, chẳng còn cơ hội xoa
dịu khổ đau ăn mòn hình hài ấy, chẳng được phép thương bóng dáng của người tôi từng muốn dành tặng cả cuộc đời...
Có
thể vì tôi còn quá trẻ, chưa đủ chín để biết cách hàn gắn đổ vỡ sau
giông bão, để rồi chỉ còn lại nuối tiếc đắm đuối vùi lên mình.
Ừ, chỉ là để thật bình yên, cười hiền nhớ về, một hoàng hôn nào đó... Và tôi
cũng biết, có thể Người không còn muốn nhớ gì, tất cả chỉ là cái quay
lưng của đàn ông, thừa nhận nó giống như tự đưa mình tới cùng cực cơn
đau vậy. Tôi có thể nguyền rủa và thù hận mình, mà không hề muốn làm điều đó với tình yêu này hay người đàn ông ấy.