Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Câu chuyện của những vì sao

Những ngôi sao thức sáng ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời
(Mẹ - Trần Quốc Minh)
Bọn trẻ con đang cùng nhau đọc thuộc lòng bài thơ con vừa dạy chúng, ngoài sân trường đang có nắng mà con như hình dung thấy cả một bầu trời đầy sao. Dưới chòm sao ấy có một ngôi nhà nhỏ, một cây bưởi đang ra hoa trước sân. Bếp lửa ngôi nhà ấy luôn sáng ánh lửa đến tận khuya, bên bếp lửa là mẹ. Mẹ của con đã thức cùng những vì sao kia trong suốt bao tháng năm qua.
Từ hồi thơ bé con đã mơ ước đủ bao điều, con ước có nhiều quần áo mới, con ước ngày nào cũng được ăn kẹo, con ước học giỏi nhất lớp, con ước mai này làm cô giáo… Nhưng hình như trong số hàng trăm những điều ước của tuổi thơ kia con chưa từng ước cho mẹ một điều gì cả, mẹ ơi mẹ có trách con không? Bài thơ đầu tiên mà con viết là để tặng một người bạn lớp bên cạnh mà con hằng thầm thương trộm nhớ, con đã nghĩ suốt bao ngày và thức suốt đêm để viết bài thơ tỏ tình ấy. Hôm sau, buổi sáng con đem bài thơ đó sang tặng người ta thì buổi chiều con đã bị từ chối một cách lạnh lùng. Con đã đau khổ biết bao, cái tình yêu đầu đời làm trái tim con tan nát, lúc ấy con dường như không thấy gì trước mắt nữa, mọi thứ với con thật chán chường, con đã lỡ ví người ấy như một vì sao của lòng mình. Để rồi con trở nên u sầu đến thảm hại và ốm đến mê man, con đã giận dỗi trước sự ân cần và những lời trách móc đầy xót xa của mẹ. Mà hôm đó lại là sinh nhật mẹ.
Cái tuổi thơ ngốc nghếch ấy đi qua rồi mà con vẫn thấy lắng đọng trong tim một niềm ân hận, giá như ngày ấy con làm thơ tặng mẹ thì chắc cả mẹ và con sẽ đều thấy hạnh phúc. Nhưng con đã quên mất ngày hôm ấy là sinh nhật của mẹ, sau này con cũng vẫn cứ quên, hình như mẹ của con chưa bao giờ được tặng quà sinh nhật cả. Vì không ai nhớ đến cả mẹ cũng không nhớ sinh nhật mình và con biết với mẹ ngày đó cũng như bao ngày bình thường khác. Những người mẹ ở quê ít ai nhớ được những ngày lễ của riêng mình, thời gian cũng những vướng bận của công việc đồng áng, nỗi lo toan cuộc sống gia đình, con cái cứ cuốn trôi họ đi như dòng nước lũ mùa hạ. Sau này khi lớn lên, con mới nghĩ rằng sinh nhật của một đứa con bao giờ người mẹ cũng nên phải nhận được quà mới đúng, vì chính mẹ là người đã mang đến cho đứa con ngày tươi đẹp đó mà. Nhưng kể từ ngày con biết nghĩ như thế con cũng chưa một lần nào tặng được cho mẹ, vì sao sáng đẹp nhất trong cuộc đời con một món quà nào. Con đã quá mải miết đi trên con đường tìm công danh, để rồi cuối cùng con lại chọn nơi xa xôi này là nơi bắt đầu.
Một ngôi trường nhỏ, nghèo nàn nằm sâu trong một bản làng nhỏ, những đứa trẻ yêu chữ đã tìm đến đây để làm bạn với con. Ở nơi đây con lại càng xa mẹ hơn, mẹ đã vất vả cả cuộc đời vì con, khi con chọn đi con đường này mẹ có giận con không? Con biết mẹ thường thở dài mỗi khi nghĩ về con, mẹ thường tự trách mình mẹ thấy có lỗi khi không thể xin được cho con một chỗ dạy ở thị trấn hoặc một nơi nào đó ở gần nhà ta. Không đâu mẹ ơi, đây là sự lựa chọn của con đấy, những đứa học trò nhỏ của con có nhiều mơ ước lắm, những mơ ước ngây thơ và giản dị như của con hồi bé vậy. Con là một đứa trẻ may mắn khi đã chạm tay đến được những ước mơ của mình, không hiểu sao mà con cứ thấy muốn giúp những đứa trẻ này xây dựng những ước mơ của chúng. Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn khiến cho ước mơ của những đưa bé trở nên bình dị hơn bao giờ hết, nhưng con còn tìm thấy ở trong đó có bao điều cao cả. Có một em học sinh người dân tộc Thái mơ ước mua cho mẹ mình một chiếc váy nhung mới, chiếc váy của mẹ em đã cũ mòn hết rồi. Em bé đã hỏi con nếu học giỏi cái chữ thì có thoát được nghèo không? Con không biết trả lời thế nào và cũng không biết làm sao mà con đã ôm cô học trò nhỏ nghèo khó ấy vào lòng, nó không thể hiểu vì sao con khóc. Và rất nhiều em học sinh khác có mơ ước là được đến thủ đô thăm quan một lần. Mẹ của con, cả cuộc đời lầm lũi nắng mưa cũng chưa một lần đặt chân đến thủ đô.Trong phút chốc con chợt nghĩ những ước mơ bé nhỏ kia biết đâu cũng là ước mơ của mẹ, nhưng mẹ chẳng bao giờ nói ra…
Ở quê mình giờ chắc không còn những đứa trẻ nghèo đói như con của ngày xưa và như những học trò của con bây giờ nữa. Mẹ biết không chúng luôn thèm được ăn kẹo, những hộp kẹo mà mẹ gửi cho con, con đã lại đem làm quà cho bọn học trò ấy chúng thích lắm. Mẹ ơi, mẹ có muốn nghe cuộc trò chuyện của đám nhỏ nơi này không? Vào cái hôm con cho kẹo chúng:
- Mẹ cô giáo cũng không thích ăn kẹo nên mới cho hết cô giáo, cô cũng không thích ăn kẹo nên lại cho chúng mình.
- Thì người lớn có thích ăn kẹo bao giờ đâu.
- A cái kẹo này đẹp quá tao sẽ mang về cho mẹ!
- Mang về làm gì, mẹ mày không ăn đâu!
- Ừ nhỉ, người lớn không thích ăn kẹo.
Ngày xưa con cũng nghĩ thế, con nghĩ rằng mẹ chẳng thích ăn kẹo. Mỗi lần có kẹo mẹ đều dành cho chúng con, mẹ bảo mẹ chẳng thích ăn. Hình như các bà mẹ đều thế hay sao ấy con đã nghĩ vậy, nhưng trong lúc ăn cơm mẹ cũng dành cho chúng con miếng ngon nhất, chẳng nhẽ mẹ cũng không thích ăn ngon? Lớn lên rồi con mới hiểu ra nhiều điều, dù là người lớn hay trẻ nhỏ ai mà chẳng thích những điều ngọt ngào. Nhưng người lớn lại luôn nhường nhịn cho trẻ con những điều ngọt ngào nhất mà họ có, còn cay đắng thì họ lại sẵn sàng nhận hết thảy, đối với một người mẹ chắc có lẽ đó là một bản năng chăng?
Con dạy bọn trẻ bài thơ về mẹ và những vì sao nhưng con lại chẳng biết nhiều câu chuyện về nó như bọn học trò bé nhỏ này. Bọn trẻ đã kể cho con nghe câu chuyện về những vì sao và những người mẹ, chúng nó bảo mỗi ngôi sao sáng trên bầu trời đều là trái tim của người mẹ. Con nhớ có ai đó đã từng nói rằng, đôi mắt của đứa con chính là những ngôi sao sáng nhất mà người mẹ có trong cuộc đời. Có câu chuyện khác lại kể lại rằng, những ngôi sao kia chính là những người mẹ tuyệt vời và vĩ đại đã ra đi. Tình yêu của họ vút lên trời cao để soi sáng cho đứa con của mình đi trong đêm tối.
Đối với con mẹ là người mẹ tuyệt vời và vĩ đại nhất, con biết dù con đi đến tận phương trời nào mẹ cũng vẫn luôn dõi theo con. Nhưng con mong mẹ sẽ không hóa thành những vì sao kia, nó đẹp, lung linh trong đêm, nó nhấp nháy dịu dàng trên bầu trời dịu hiền nhưng nó quá xa xôi, con chỉ có thể nhìn ngắm mà không bao giờ với tới được. Con là đứa trẻ ích kỉ và tham lam, luôn luôn muốn được bên cạnh mẹ, được mẹ ôm ấp trong vòng tay yêu thương trong suốt trọn cuộc đời này.