Cần
lắm một thế giới lặng yên, để được đắm mình vào, được cảm nhận những
ngọt ngào còn đọng lại trong ký ức. Tình yêu là điều khó cưỡng, mâu
thuẫn và mệt mỏi. Muốn nghiền nát cái thế giới xô bồ ồn ào chật hẹp này,
rồi trở về đắm chìm trong thinh lặng. Mà chính bản thân cũng chẳng thể
lý giải được điều gì. Không muốn trốn chạy. Không muốn bỏ cuộc. Mà chỉ
muốn lặng yên. Cái cảm giác một mình trôi tuột qua thế giới đầy màu sắc
trong thinh lặng. Chỉ một mình thôi và không cần ai khác.
Khi
rút vào vỏ ốc ta thấy mình nguyên vẹn. Tròn trịa với cả những bản năng
rất con người. Chỉ cần có được những điều giản dị, khi ấy mới đúng là ta
trong cuộc đời này - Yêu là phải nhớ, im lặng lắng nghe nỗi nhớ. Từng
khoảnh khắc, từng góc nhìn, tất cả được phơi bày trong trái tim. In đậm
mãi trong em, khuôn mặt anh, nụ cười anh. Con đường nồng nàn mùi lá khô
xào xạt dưới chân, nơi chúng ta đã từng dạo bước qua đây. Những âm thanh
ma mị lặng thinh khẽ thì thầm bên tai, khẽ chạm vào tim em...
Chút
hơi lạnh rùng mình, đánh thức cơn ngái ngủ của buổi sớm mai. Đánh thức
sự thèm muốn được nghe tiếng đàn vu vơ. Lại nhớ mong một người, nén lòng
chờ đợi một chút dịu dàng của ai đó. Chỉ là cơn gió thoảng, chỉ là cơn
mưa bụi sao lại nhớ và mong chờ đến thế. Để rồi bây giờ, chúng ta không
còn ở bên nhau. Tình ngày càng đi hoang, lang thang không nơi vô định.
Tính sỉ diện quá cao, khiến chúng ta đã vô tình đánh mất một thứ mà
không bao giờ có thể tìm lại được nữa - tình yêu. Thời gian chẳng quay
lại bao giờ. Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy
được nó.
Khi
yêu ai cũng mong có người yêu bên cạnh để được quan tâm chăm sóc, để
được nũng nịu dỗi hờn. Tình xa, khoảng cách địa lý đã làm sờn lòng
chăng. Cảm xúc mòn lần khi hai bàn tay không nắm được nhau, nhiều khi
chỉ nhìn lá rơi, nghe gió thoảng cũng tự hỏi người ấy đang làm gì, có
nhớ mình không? Cô đơn và cả nghĩ quá nên đôi khi thành ra giận dỗi vu
vơ, hờn yêu ghét bỏ chỉ vì một câu nói đùa qua yahoo. Buông xuôi có dễ
dàng hơn những gì đã tưởng tượng không? Có lẽ một ngày nào đó tự dưng
thấy quá mỏi mệt, sẽ tự giác buông ra chăng? Không phải vì đau, cũng
chẳng phải vì không muốn nữa. Đơn giản là quá mệt mỏi để tiếp tục nên
đành chấp nhận vậy thôi.
Ngày Hè tháng Sáu đang lên men. Tản mạn khắp phố phường để cảm nhận
chút gì miên man, tự kỷ ở một chiều hanh hao, tự thấy từ lâu rồi mình đã
lỗi hẹn với bản tình ca nửa mùa buông bỏ. Nhớ về quá khứ đi xa, vết
lòng đã đóng nhiều vệt mốc lên rêu. Nhớ về một thời tình lổi hẹn, mình
đã bơ vơ ngoài trời giữa cơn mưa và bầy chim trời rũ cánh, lòng đầy đắng
ngắt. Buồn vui tuần tự trôi qua, nắng gió tháng Sáu tình tứ dắt nhau
chạy suốt dọc phố dài, tay trong tay những vần thơ vung vãi chẳng nên
hình.
Mùa đi ẩn hiện bao thứ cũ mới, cũng như người ta luôn bắt đầu nhịp sống
bằng điều dịu dàng nhất, ẩn sau điều dịu dàng đó là sự nhộn nhịp hòa
lẫn với cam chịu. Nếu được trở về quá khứ. Hãy cho tôi trở về tuổi thơ
bình yên nhé! Năm tháng trôi đi, rồi mọi thứ cũng tàn phai theo thời
gian, có xót xa nhận ra thì tuổi thơ đã đi xa lắm rồi, để lại riêng tôi
sự xao xuyến khôn nguôi. Từ chối yêu thương, thờ ơ với mọi cảm xúc ân
cần. Một thứ gì đó chưa ngủ yên, có lẽ tựa như nỗi nhớ rung rinh vừa đủ
nặng lòng.
Có lẽ mọi thứ đều phải tuân theo sự sắp đặt của tạo hóa. Hãy tự nhủ với
lòng, nên để những khoảnh khắc đẹp vào một góc sâu thẳm nơi con tim, để
mỗi khi buồn ta có thể khơi nó dậy và lại thấy mình từng có một thời
hạnh phúc như vậy. Từ lúc nào, chỗ ngồi của mình so với chốn lao xao
ngoài kia lại nhỏ bé đến thế. Muốn giữ lòng thật lặng như chiều nay
thôi. Gội bỏ chênh vênh, thả xuống dòng vô thức trong tim hình bóng một
người cũng đã vắng bóng từ lâu.
Giờ thì phải refresh bản thân để trở nên dễ chịu hơn. Điều cuối cùng em
mong muốn, là bình an hãy trở về bên anh và em. Ngày nào mặt trời cũng
sẽ mọc đàng Đông, lặn đàng Tây, dù chúng ta có nhận thấy hay không. Ngày
mai của nhịp chân thế nào cũng sẽ bước tới, tốt hay xấu, được mất cũng
tùy theo cảm nghĩ của ta. Dù có muốn hay không thì sự đời vẫn thế, và
tương lai thì chẳng thể nào biết trước. Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng
cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé. Chúng ta đã từng là những người
ngốc nghếch, dù kỷ niệm có thản nhiên quay về, dù khóe mắt đang cay...
chúng ta vẫn ngốc nghếch./