Hôm
nay, ta ngồi tích góp lại nỗi nhớ mình đã và đang dành cho em, lòng se
sắt, dạ cồn cào, và con tim cứ bổi hổi bồi hồi. Ở một nơi xa, không biết
em có biết lòng ta đang miên man, có lẽ là biết, bởi vốn dĩ em là người
rất ư nhạy cảm, và tinh ý, thương em nhiều, yêu em nhiều cũng là thế
đó…
Những
ngày qua trong ta bỗng như thêm sắc, rất rộn ràng và tin yêu, cười
nhiều hơn, nói nhiều hơn, mà ta như kẻ yêu đời vô cùng, vì sao em biết
không, vì chính em đó em à! Lần đầu, hộp thư tin nhắn của ta lên đến
hàng trăm tin mà ta không xóa, hay nói đúng hơn ta chẳng muốn xóa, để
đôi lúc đọc đi đọc lại những dòng tin rồi mỉm cười một mình. Lần đầu, ta
nói những lời ngon tiếng ngọt với bao thương nhớ được điểm tô thật hoa
mĩ mà không một chút ngần ngại, dù ở thì trước đó ta là kẻ rất ư kiệm
lời. Lần đầu, ta biết nghĩ, biết nhớ, và biết thương ngay ở giây phút
gặp gỡ là như thế nào dù có thể em chẳng kiêu sa, hay đẹp rạng ngời như
bao người con gái khác. Lần đầu trong ta, em đặc biệt, đặc biệt thế đấy
em à!
Yêu
thương trong ta đã từng vụn vỡ, nên ta tự bảo mình chai sạn, và tự cho
phép mình được quyền hồ nghi trước tất cả, nhưng lạ thật với em ta chẳng
mảy may để ngờ vực điều gì. Ta không màng trái tim em đã đậm sâu một
bóng hình bởi dù thế nào ta cũng là người đến sau, và cũng đã từng in
dấu một người cho riêng mình, nhưng khi lòng lửng lờ một cảm xúc vô
chừng, em dường như đã làm ta quên những gì đớn đau ở thì quá khứ. Ta
không cần biết mình sẽ đi về đâu, sẽ được bên cạnh nhau hay mãi chỉ là
hai người bạn cùng song hành rồi mỗi người một điểm dừng riêng rẽ, bởi
chỉ có yêu thương hiện tại mới có thể làm ta nghĩ ngợi. Ta không cần
biết trong em mình ở vị trí nào, là thương, là nhớ, là bạn hay đơn thuần
chỉ là một người để xã giao, bởi những lời thỏ thẻ, thút thít nơi con
tim đã như bao trùm mọi thứ. Có lẽ thế mà thương yêu nơi ta bỗng như
được trở về thuở ban sơ, nồng nhiệt và ấm nồng đến lạ…
Ta
biết yêu thương nơi mình có thể làm chính ta mỉm cười, và cũng có thể
làm bản thân ta nhói đau, hay vỡ òa trong nước mắt, nên lòng đã dặn lòng
đừng hi vọng quá nhiều, đừng đợi chờ quá lâu, vì em, vì chính ta. Bởi
ta sợ lắm một tình yêu vô tình đánh cắp mất tình bạn, sợ hững hờ, nhạt
nhẽo bỗng dưng xóa nhòa chân thành, gắn bó, và sợ một ngày em để lại ta
một mình trong khoảng vắng lặng, trơ trọi và nhớ thương, sợ lắm những
điều đó.
Ta
biết ta cần bảo mình nén lại một ít xúc cảm để đừng nhớ thương em quá
nhiều như em đã bảo, nhưng có những cảm xúc vẫn cứ lì lợm chảy xiết mà
không chờ ta chỉ bảo gì đâu em à. Vì thế, em hãy cố thật bình lặng trước
yêu thương nơi ta, cứ để ta như kẻ si tình đang nghêu ngao hát khúc
tình ca, và ta hứa, ta sẽ không là nỗi muộn phiền hay vết cắt đau thương
trong em đâu em à!