Lung linh dưới ánh đèn mờ, đôi mắt sáng như vì sao, thời gian ngưng lại
khoảnh khắc tràn qua nỗi nhớ, đánh thức con tim thôi ngủ yên.
Dòng thư gửi vội, bàn giấy còn vương giấc mơ ngày xưa, mơ một khúc nhạc tình yêu như cổ tích dịu dàng.
Anh và tôi, tôi và anh, dưới ánh trăng buông như suối ngàn, giọt sương
cuối Thu, tháng Mười, nơi mảnh tình buông hờ hững. Giàn hoa nở vội những
bông phai tàn, lá theo gió ngân nga khúc u buồn, để tìm về, để yêu
thương sẽ là thật lòng.
Bởi tôi mãi kiếm tìm, bởi tôi còn đau, bởi tôi còn vương vấn, nên chẳng
thể quay về, mãi đi dài trên con đường mờ sương, ảo ảnh chẳng thể nắm
bắt.
Tôi là ai, tôi lạc trong giấc mộng của chính mình, hình bóng anh, đi
trong ngày Đông giá lạnh, dưới cơn mưa mùa chưa dứt lối. Tôi nhìn, chỉ
nhìn, cho mãi in hình một khoảnh khắc qua đi, để thế gian không còn tôi
nữa, hay bởi tôi vẫn ở đây.
Ngày mai, khi ánh bình minh lên, tôi áo váy chỉnh tề, tôi nụ cười ngây
dại, tôi là một ai đó giữa cuộc đời mê mải, tôi là thực tại của chính
mình.
Dưới bầu trời, dưới ánh trăng này, sẽ có người nguyện thề nhung nhớ, sẽ
có người chia xa trong nước mắt thu qua. và cũng có những người ôm mình
trong kí ức mơ hồ, bởi chẳng thể mạnh mẽ đi qua.
Những dòng thư viết dở, những nỗi nhớ in lại sau thềm, niềm đam mê lụi
tắt, cháy trong miền tương tư, tôi chưa thực sự hiều mình hay thế gian
không hiểu tôi. Làm gì có khái niệm nào như thế, chỉ là tôi để mình lạc
mất ước mơ.
Hộp kí ức hé mở chiều qua, hiên nhà đầy nắng, ủ mình cho men rượu say
nồng, tôi nhớ ai chẳng nhớ tôi. Có thực quan trọng, hay chỉ là tôi hạnh
phúc cho phút giây tim ngừng đập, tự cảm thấy cuộc sống mỗi ngày thêm ý
nghĩa.
Tôi là cô gái mải miết đi tìm, tôi không biết rồi sẽ về đâu, có thực là
quan trọng đến thế đoạn kết hạnh phúc. Hay là tôi bây giờ mới quan
trọng, bởi tôi bây giờ hạnh phúc, chỉ là chút gì vương vất không có thực
cũng đủ cho một kẻ mộng mơ.
Mưa lạnh đôi vai gầy yếu đuối, ngày gió làm tôi yêu say đắm một khúc
nhạc tương tư lạnh giá. Tôi trong tay ai, tôi đi giữa cõi đời sóng gió,
tôi bỏ mặc nỗi nhớ gào thét nơi tim. Chẳng có kiếp nào ngây ngô đủ cho
hương cỏ bay yếu đuối, chẳng có cơn gió nào đủ mạnh thổi cho trái tim
tôi.
Mùa Hạ này tôi không kịp ngắm hoa bằng lăng nở, vì tim tôi đã nhạt màu
chẳng nhớ chẳng thương, vô vàn nuối tiếc một mùa Hè đã qua. Nước mắt tôi
dẫu rơi trong khoảng lặng, thì vẫn là tôi sống, còn tôi bây giờ thật
ngu ngơ, bình lặng như một con người chẳng hề tồn tại.
Mùa Thu sẽ lại đến nhanh cháy lòng, mằn mặn tim đau, thời gian hà khắc
cho đứa con gái chưa từng dám bước qua, chỉ lặng lặng ngắm hoa bên sông
buồn mê mải.
Đêm nay tôi để tim mình tự đập nhịp yêu thương, lại một lần nuối tiếc
trong đời, lại một lần để gió đi qua, thời gian thật vô định.