Đến một lúc nào đó, nhận ra rằng cuộc đời em rốt cùng rồi im vắng như một cánh đồng...
Em vẫn thường nói rằng vì bầu trời xanh quá mà mà chẳng thể nào buồn
được. Những cơn buồn như những cánh bướm ma chập chờn trong đêm tối, lẽ
thế mà em hay cười để nỗi buồn nhẹ tênh như những đám mây bềnh bồng lơ
lửng giữa bầu trời xanh trong.
Trong khi mọi người hân hoan chào đón một mùa Thu mới thì trong lòng em
kí ức bắt đầu dậy sóng. Em cố giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Em muốn
lãng quên anh như chúng ta chưa một lần hội ngộ. Em từng nói, cuộc đời
em là một chuỗi ngày tháng để trốn chạy. Một nơi nào đó sẽ không thể nào
dung chứa em trong lòng mãi mãi, để rồi em sẽ bắt đầu một hành trình
mới, một miền đất mới. Ở đó, không hẳn nỗi cô đơn kia tan biến, chỉ là
chúng chuyển sang một trạng thái khác.
Những ngày da diết buồn như thế này, em cảm thấy nói chuyện là điều khó
khăn. Em ẩn mình trong những trang sách, trong mỗi nhân vật, trong mỗi
câu chuyện như một chuyến tàu rời ga này đến ga khác. Có những đêm về
muộn, lòng em trỗi dậy một nỗi bất an mơ hồ. Trên những đoạn đường tối,
em nhìn thấy những người đàn bà bên đường, gương mặt họ tĩnh lặng và em
bắt đầu chạy hoảng sợ...
Vừa hôm em tìm được một góc quán cafe có thể khiến tâm hồn em xáo động.
Không hẳn vì chúng quá giống những kí ức ngủ quên, chỉ là em cảm thấy
dễ chịu với mùi hương ngọc lan, dễ chịu vì nó khiến em nhớ đến người bạn
thân ở những ngày tháng Saigon huơ hoác. (Thi thoảng thôi, em thích bắt
gặp hình ảnh người đàn ông nào đó, ngồi một mình ở góc quán cafe hút
thuốc, nhưng lâu rồi em không còn gặp nữa...)
...bao giờ, hành trình trốn chạy cũng bắt đầu từ đấy