Sau
những thăng trầm của cuộc sống nó lại về với Hà Nội không mùi hương hoa
sữa nồng nàn, không có cái giấc mơ ngồi thơ thẩn trên cầu Long Biên
ngắm con sông Hồng đỏ ngầu phù sa lờ lững trôi ra cửa biển.
Hà
Nội ngày về không có cái nắng, cái lạnh đặc trưng của thời tiết mà nó
ao ước, dẫu vậy mặt hồ Gươm vẫn trong xanh soi bóng tháp rùa và liễu vẫn
rũ ven hồ thơ mộng... Phố vẫn đông và đường vẫn tắc chỉ có điều đặc biệt mà Hà Nội dành cho nó là chưa bao giờ nó hưởng cái cảnh tắc đường với mùi khói bụi ô nhiễm ấy.
Thả
mình cùng dòng người với trạng thái lâng lâng khó tả nó đi đên những
nơi nó yêu, nó thích rồi gặp gỡ bạn bè mới cũ rồi ngồi trầm ngâm ở quán
cà phê nào đó đếm thời gian cứ nhích chầm chậm để đợi ai đó...
Thành
phố thay đổi nhiều quá khác xa với kỉ niệm gắn bó trong tâm trí nó của
tuổi thơ và tuổi trẻ. Mỗi con đường, mỗi hàng cây vừa quen thuộc vừa như
lạ lẫm với nó dù vậy nó vẫn yêu Hà Nội hơn bất cứ lúc nào.
Mỗi
ngày, mỗi buổi lang thang đều như những nốt nhạc chạy dài theo nó tạo
lên những âm hưởng ngọt ngào và du dương để rồi đọng trong nó những kỉ
niệm như một khúc nhạc trữ tình.
Lâu
lắm rồi nó mới trẻ lại như thế giữa đất trời thủ đô yêu dấu, bởi đi
trong lòng Hà Nội nó như được ôm vào lòng của mẹ kính yêu cùng xen vào
cái cảm giác ngọt ngào say đắm của hơi thở, của vòng tay của người yêu
nó. Cái cảm giác ấy ngấm sâu vào cơ thể vào từng thớ thịt trong nó.
Cái
cảm nhận của chuyến đi lần này khác xa những lần trước khiến Hà Nội nó
yêu dường như được nhân lên rất nhiều.Để rồi khi rời xa Hà Nội nó cứ dán
mắt qua cửa kính xe đau đáu nhìn như ngóng đợi, như sợ Hà Nội vuột mất
khỏi tâm trí nó... Xe lăn bánh chợt trong nó hiện lên một khoảnh khắc
như đôi mắt ai đó, đang dõi nhìn theo như cố giữ nó lại không muốn rời
xa...
Cái
ảo ảnh của đôi mắt ấy đã theo nó mãi đến khi vào với mảnh đất Quảng
Ngãi và có lẽ sẽ theo mãi suốt cuộc đời, khiến nó chợt nhớ lại nhưng lời
bật lên khi rời xa Hà Nội. Anh yêu em, Hà Nội của anh!