Gió tới đó.
Gió vẫn lang thang và luồn lách qua từng tán lá mà chưa chịu ngủ. Gió thổi qua chỗ em ngồi và hình như là gió đang muốn thổi bay đi buồn nhớ trong em chăng?
Gió
mỗi ngày một mạnh lên. Nỗi nhớ trong em cũng theo đó mà lớn dần. Nhớ
lắm, nhớ da diết một người chẳng thuộc về mình. Em quá khờ khạo thì
phải. Em ngốc nghếch quá khi cứ nhớ, cứ mơ về một điều chẳng bao giờ
mình có thể có, chẳng bao giờ mình có thể nắm chặt được.
Em muốn lao ra ngoài kia để hòa mình vào với gió. Muốn cùng gió lang thang suốt đêm nay. Em
muốn bay tới đó – tới nơi mà giờ đây chỉ còn là những kỉ niệm trong em.
Em không biết, không biết vì sao những kỉ niệm tưởng chừng như đã chết
trong em lại trỗi dậy và mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ, trái tim em quá yếu mềm
và mong manh hay... em đã lơ là trong lúc giam giữ chúng?
Cảm
xúc của em giờ đang bị xáo trộn. Em không biết điều em muốn lúc này là
gì. Em chỉ biết rằng em đang nhớ về một miền đất xa xôi, em đang nghĩ về
ai kia đã từng làm trái tim em đau khổ. Em lại ngồi đó nghĩ, nghĩ và
nghĩ. Đầu óc em bây giờ rối bời lên rồi mà chẳng nghĩ thông suốt được
điều gì cả.
Gió vẫn thổi và tiếp tục mang những ý nghĩ của em đi xa hơn nữa...
Gió
đêm nay sẽ bay đi và rồi mai sẽ lại tới. Nỗi nhớ ấy rồi cũng sẽ dần
nguôi ngoai nhưng rồi sẽ có lúc nào đó tới bất chợt làm trái tim em đau
nhói. Gió sẽ đi, đi mãi với cuộc đời... và những kỉ niệm kia cũng vậy – nó cũng sẽ theo em tới cuối con đường.