Chúng ta bắt chước nhau quá nhiều thứ trong cuộc sống.
.
.
Chúng
ta thích bắt chước nhau từ những thứ lặt vặt cỏn con vì chúng dễ thương
và vui vui, như một động tác tay khi tém tóc, cách phát âm tiếng Anh
giọng Anh của chàng trai mình đang phải lòng, cách chêm vào tính từ
trong khi kể chuyện, một tư thế pose ảnh... Tóm lại đó là những thứ lặt
vặt dễ thương vô thưởng vô phạt và nếu có ai phát hiện ra hẳn cũng chẳng
trách móc gì mà thậm chí còn cười xòa và sẽ quên đi nhanh thôi.
Rồi
chúng ta bắt chước nhau những điều có vẻ to to và rõ rệt hơn. Có thể
chúng cũng dễ thương, hay hay vui vui, nhưng quan trọng là vì chúng ta
dễ có cớ bắt chuyện với nhau hơn phải không!
Tỉ
dụ như a anh nghe Lana Del Rey à em cũng thế đấy anh ạ mà đến đêm em
còn mở nhạc Yiruma êm êm để làm việc nữa em đoán là anh cũng thế nhỉ
(đoán gì chứ!). Và thế là chúng ta trò chuyện với nhau, chia sẻ những
câu chuyện âm nhạc nho nhỏ xung quanh Yiruma, Lana hay thậm chí cả Gaga
rồi quay về với Đỗ Bảo, Dương Thụ nữa. Rồi em và anh có thể "tình cờ"
hút chung một loại thuốc, thế là một cách tự nhiên câu chuyện lại sang
đến Marlboro trắng hay đỏ ngon hơn anh nhỉ ngày xưa em hút Esse thấy vui
vui thôi chả ngon lành gì cả...
Ti
tỉ thứ chúng ta có thể bắt chước nhau trên đời, anh đọc Banana
Yoshimoto thì em cũng thế, anh dùng bút Uni PIN fine line viết nhạc thì
em cũng dùng nó viết văn, anh làm bánh thì em chuyển sang thích ăn bánh
nướng homemade thay vì pizza mua ngoài tiệm, anh thích Sapa ư ồ em cũng
vậy nữa...
Chỉ
duy có một thứ không có "em" nào bắt chước "anh" nào hay bất kỳ ai bắt
chước nhau được, đó là XÚC CẢM. Có thể là anh thất tình rồi phải không
thật ra em cũng thế, nhưng rõ ràng là cái sự "thất tình" của anh của em
và của tất cả những người thế gian này vĩnh viễn không thể nào giống
nhau được. Thậm chí khi anh bảo "anh thấy như mọi thứ sụp đổ" mà em vẫn
kiên trì nói "em cũng thế" đi chăng nữa, cảm giác sụp đổ của chúng ta
không thể y hệt nhau. Có lẽ anh thấy như một tòa nhà xây bằng cát chưa
kịp dựng lên hàng rào vững chãi thì sóng biển đã xô vào cuốn đi tất cả.
Còn em thấy mình là quả trứng bé nhỏ ai đó dùng chiếc muỗng gõ gõ vào
cho đến khi xuất hiện những vết nứt chạy dọc lớp vỏ và chỉ việc búng nhẹ
ngón tay cho vỡ tan tành.
Thấy
không, dù cố gắng đến đâu, bản ngã của chúng ta vẫn là những mảnh ghép
khác nhau và dù có khéo léo xoay chuyển thế nào vẫn không thể chồng khít
lên nhau được. Em bắt chước anh và ai đó bắt chước em đi chăng nữa thì
những khóc cười buồn vui chúng ta làm sao có thể copy của nhau!
Cuộc
sống của mỗi người, chỉ nên dừng lại ở việc bắt chước nhau những thứ
lặt vặt nho nhỏ, uống cùng một loại cà phê, dùng chung loại cốc pha trà,
nghe chung một dòng nhạc, hút cùng loại thuốc, mặc cùng nhãn hiệu thời
trang... như thế thôi và đừng cố trở thành bản sao của người khác vì bản
ngã của mỗi chúng ta đều là những hạt bụi vàng lấp lánh có giá trị tôn
nghiêm riêng, thật đấy.
.
.
P/s: "anh", "em" chỉ là những nhân vật hư cấu tượng trưng mà thôi