Cuộc đời này, có đôi lúc cái tình nó mong manh lắm!
Năm
thứ 3 đại học rồi, chương trình học vẫn thế, nặng lý thuyết và sáo rỗng
biết chừng nào. Mình cứ luôn nghĩ vào đại học, cánh cửa lớn sẽ mở ra,
cuộc sống sẽ ồn ào hơn trước. Nhưng hóa ra không phải vậy, mình vẫn cứ
cuốn vào những môn lí luận, học bù đầu mà rốt cuộc cũng không hiểu thứ
này ngày sau sẽ có ích gì? Trường mình vốn nặng lí luận, thực tiễn gần
như bằng không, chẳng có gì giúp cho sinh viên tự lập, có thể trang bị
sẵn cho mình một vốn liếng để ngày sau ra đời cũng có thể bon chen nhau
như bao người khác. Nhớ lại 2 năm đại học trước, mình vẫn cứ lặng yên
nghe cuộc sống ngoài kia đang xô bồ, náo nhiệt. Bỗng thấy bản thân nhỏ
bé quá. Cuộc sống nhiều khi vồn vã quá lại dễ khiến người ta cô đơn và
lạc lõng hơn nhiều. Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn thế thôi, không mấy
niềm vui từ những người đối diện với mình trong cuộc đời này. Có lúc tự
dưng thấy mình thật ấu trĩ, đòi cả thiên hạ phải hiểu mình, lúc ấy thật
ra bản thân mình cũng có hiểu nổi mình đâu. Chợt tự cười với mình, nụ
cười nhăn nhó, gượng gạo cứ như thể nó chống lại hành động của mình vậy.
Tuần
trước ở lớp có buổi thuyết trình, nhóm mình vẫn cứ cạy cục mãi không
xong, cuối cùng làm bừa một cái, rồi lại đổ bể trong phút chót. Rồi mình
lại nghĩ về cuộc sống này, chợt thấy có nhiều điều trên cuộc đời này
đáng để nói ra, đáng để mình tranh đấu. Mình lên thuyết trình, trong
lòng nghĩ sao nói vậy. Cứ nghĩ sẽ không khóc đâu, cuối cùng cổ họng mình
vẫn ghèn ghẹn, nước mắt chực rơi. Người ta bảo hãy sống chậm lại nhưng
rồi khi làm như vậy, nhận ra cũng chẳng thể thay đổi cuộc sống này
nhiều, vì con người bây giờ vốn vô tâm quá. Lòng mình đau nhói, cứ nghĩ
đến nay về sau phải sống như vậy mà mình thấy ngạt thở. Con người mình
vốn không phải loại ồn ào, vù một cái thay đổi được đâu. Lúc ấy mới thấy
giận cái tâm hồn, cái lòng mình quá đỗi, khổ đau phải mang thêm một cái
niềm đa cảm chẳng giống ai. Người ta nghĩ một, mình đã nghĩ đến mười.
Bỗng nhớ lại hôm nọ nói chuyện với bạn, bạn bảo nhóm bạn vẫn chưa tìm ra
đề tài mới để thuyết trình. Mình im lặng rồi nói còn nhiều cái trong
cuộc sống này lắm, để ý một chút thôi. Nói ra câu ấy, thấy đau nhói
trong lòng hơn. Từ bao giờ mà trên mái tóc của mẹ đã có những sợi bạn mà
mình cũng không biết. Từ bao giờ mà trên đôi mắt mẹ, dấu chân chim đã
hằn đầy, mình không biết.
Đêm
qua nằm mơ, thấy mình gặp lại người yêu cũ. Trong lòng xôn xao, băn
khoăn lắm. Đường đời vốn dài, cha mẹ mãi chẳng thể ở bên để bảo vệ mình
được. Suy cho cùng mình vẫn cần một bờ vai, một người đàn ông đủ mạnh mẽ
trong cuộc đời này làm điểm tựa, làm chỗ nghỉ dừng chân cho đoạn đường
dài phía trước. Mình nín lặng, nỗi nhớ nhung lâu ngày hay tại cái vô
tâm, sự ích kỉ của bản thân vốn đã khiến mình lẵng quên đi người đó nay
lại đi vào giấc mơ? Sống trên đời, ai cũng cần yêu thương, mà tình yêu,
ai cũng một lần vướng phải. Nhiều khi mình cũng muốn quên đi chuyện cũ
mà yêu một người khác mà không được. Cái rào cản vô hình làm mình ngại
ngần, mình băn khoăn lựa chọn, rồi cuối cùng lại dừng bên bờ yêu hay
không ấy. Có lẽ tổn thương quá nhiều nên trái tim mình đã mệt mỏi mà
chán nản tình yêu? Hay tại lí trí của mình khuyên bảo là đừng yêu như
thế? Mình cả giận, vừa mệt mỏi lại chán chường. Cũng đã 20 tuổi rồi, cái
con số 2 khiến người ta chợt nhận ra nó đã lớn lắm, mà nhất đối với phụ
nữ, họ càng nhạy cảm. Mỗi năm mỗi tuổi, cái tuổi nó đuổi xuân đi, nào
có ai cứ trẻ trung mãi, phơi phới mãi như thiếu nữ 15 mới biết yêu lần
đầu. Mình cũng không ngoại lệ.
Cô
đi xem bói, nghe thầy phán bảo mình số khổ, nó cứ long đong, lận đận
mãi cả đời. Mình nghe xong, ngây ngô cười, tự nghĩ : Sao thầy biết tài
thế, cháu cũng biết là số mình nó vậy mà… Kệ lời thầy, có sao đâu chứ,
đời mình do mình quyết định, cứ thế thôi, tranh đấu làm cái gì? Dẫu sao
đường dài phía trước, cứ mạnh mẽ mà đi qua cái đã.