Đời có phải chăng là cõi tạm. Phải chăng rồi sẽ có một nơi nào đó mà
tất cả chúng ta cũng sẽ đến. Phải chăng nơi cuối cùng đó mới là nơi ta
thực sự không thấy mỏi mệt? Phải chăng...?
Tại sao em cười mà mắt em lại ướt lệ, tại sao? Tạo sao mỗi lần em nhớ nước mắt cũng rơi? Tại sao?
Đêm nay ngồi lặng nhìn mưa rơi em chợt nhớ đến anh. Anh biết không, em đang nhớ anh, nhớ nhiều lắm anh à, nhiều hơn em đã nghĩ.
Em trải qua một mối tình. Em biết đến yêu thương, biết giận hờn, biết
xót xa, biết khóc, và trái tim em biết chết lặng đi trong đớn đau tình
đầu. Em chẳng thể thốt lên lời níu kéo, chẳng muốn níu trái tim anh ở
lại bên em, vìem biết anh chẳng còn yêu em nữa. Nhưng em xin anh đừng
ngăn cản, đừng cấm đoán em nhớ anh, anh nhé.
Đời có những bất công không mà sao với em tình lại đớn đau tới thế?
Chẳng thể hỏi anh, em hỏi đời anh à. Em hỏi cho những khúc mắc trong
lòng, để em thôi phân vân, thôi khó hiểu.
Em còn nhớ những tháng ngày mà ta bên nhau, những cái ôm ta ghì chặt,
những môi hôn tới say đắm lòng người. Em còn nhớ, nhớ những chiều ngồi
nghe anh đàn những bản nhạc tình ca, ngồi nghe anh hát những khúc tình
cuối hạ. Em nhớ, nhớ tất cả những kí ức khi xưa. Nhưng anh có còn nhớ,
chắc đã quên rồi anh nhỉ?
Anh đã nói ta hãy trở thành xa lạ đi. Anh đã đi, đã rời xa em, đem theo
yêu thương vứt vào quá khứ. Ta ngang qua nhau mà như chưa từng quen
biết. Anh cứ thế đi, cứ thế bước, bỏ em ở lại với bao mớ bòng bong, với
hỗn độn những cảm xúc không tên không tuổi. Có lẽ anh nói đúng, hãy coi
như chưa từng quen biết. Ừ, chắc em cũng sẽ phải thế thôi. Nhưng em
không biết mình có thể hay không?
Yêu thương bay theo gió, thả rong mình trong những chiều cô đơn tìm bạn cũng phiêu lãng.
Anh đi rồi, em chỉ còn lại một mình mà thôi. Ngang nhau như hai người
xa lạ. Ta lại trở về ngày mà ta như chưa từng quen biết. Nhưng em lại
chẳng thể nào gạt anh ra khỏi cuộc đời em như anh đã làm. Em không thể.
Em không biết tại sao, có lẽ vì trái tim em chỉ chấp nhận và mở cửa đón
nhận một người là anh mà thôi. Nhưng rồi sao chứ, người đi thì vẫn cứ
đi, người ở lại thì vẫn cứ ngóng chờ trong vô vọng. Yêu thương cũng vội
vụt bay khỏi tầm tay với.
Em sẽ cố gắng sống là em của tháng ngày mà anh chưa từng đến, em sẽ cố
gắng trở lại là em của trước kia, cái ngày mà anh chưa bước vào cuộc đời
của em đó. Em sẽ như thế, và có lẽ thế.
Ừ, nếu như vậy làm anh thấy vui và thoải mái. Anh hãy hạnh phúc với
tình yêu mới, và hãy cứ là người lạ nha anh. Em cũng sẽ thế, sẽ coi nhau
như chưa từng quen biết. Anh nhé!