Ta
đợi tháng Năm, đợi chờ trong bao xúc cảm mà đôi lúc tưởng chừng như
tháng Tư sao trôi qua thật chậm chạp, lòng sao cứ hối hả, và tiếng ve
sao muộn thế mà chẳng réo rắt âm vang,… Và đến rồi đó, tháng Năm, tháng
ta mong chờ, nhưng chẳng biết em có chờ không nữa.
Ta
chờ tháng Năm, chờ một ngày gặp lại như lời em đã hứa, nghe ra dường
như tháng Năm chỉ là một cái cớ cho cuộc giao hẹn của chính mình, chắc
buồn lắm! Nhẹ tênh lời em buông, chẳng móc tay, chẳng bảo rằng sẽ như
đinh đóng cột nhưng ta đợi, ta chờ, và ta tin em sẽ đến, sẽ gặp lại
mình. Đôi lúc ta sống có phần hoang tưởng, ta giỏi huyễn hoặc bản thân,
hay chịu đựng và rất ư kiên nhẫn để đợi chờ điều gì đó, nhưng có lẽ việc
ta đợi tháng Năm về là rất ư thực tế, dẫu biết rằng một trong những
ngày của tháng mà một ai đó xuất hiện mới thực sự khiến lòng ta nô nức
như trẩy hội.
Có
lẽ, em không biết rằng nếu em về tháng Năm mong chờ trong ta sẽ trọn
vẹn hơn rất nhiều, cũng vì thế mà ta mong ngóng, đợi chờ, nhưng chẳng
biết em có chờ không! Ta chờ ngày được đón em với đôi mắt mệt mỏi bởi
đường xa, nhưng miệng luôn nhoẻn môi cười vì được đến nơi yêu thương; ta
chờ ngày được xách hộ cái ba lô, và tận tình mang cho em nón bảo hiểm
để đèo em đi đâu đó; ta chờ ngày mình cứ nghe lòng chộn rộn, theo dõi
từng nhịp kim đồng hồ vì mong ngóng em; ta chờ ngày được nhìn thật sâu
vào mắt em, nắm chặt tay, và thỏ thẻ rằng “ta rất, rất nhớ… em!”,… Tháng
Năm trong ta là thế đó, em như chiếm cả mất rồi em à!
Ta
đợi tháng Năm, tháng mà ta may mắn được là một nhân sinh trên cõi đời
này, để biết thương, biết ghét, biết nhớ, biết mong, biết vui, biết buồn
và biết cả giận hờn. Ta biết mình chẳng hoàn hảo nên sẽ có người yêu,
kẻ ghét, cũng vì thế có thể ta là gai nhọn trong mắt một ai đó, nhưng
cũng có thể lại là viên ngọc long lanh với một người khác nữa, nên ta
đợi lắm những ai sẽ nhớ đến mình khi tháng Năm về, và ta mong em sẽ thế
biết bao. Ta chẳng cần một món quà quý giá, cao sang, không cần một bữa
tiệc cầu kì, lãng mạn, hay những lời chúc hoa văn xáo rỗng, mà chỉ cần
em bên cạnh với ánh mắt sẻ chia, và nụ cười hạnh phúc, thế thôi đã đủ
rồi đấy.
Tháng
Năm, ta mong ngóng, đợi chờ nhiều, nhiều lắm, còn em không biết có thế
không, chỉ mong rằng em đừng lãng quên và hời hợt. Ta sẽ nâng niu từng
phút giây gặp gỡ để thời gian trôi qua đừng là hối tiếc, lòng đã dặn
lòng thế đấy em à.
Đến
đi, tháng Năm ta đã đợi, với những cơn mưa bất chợt, với ánh nắng chói
chang, với cơn gió lùa tóc em, để vương trên vai lấm tấm cát bụi, nhẹ
nhàng, ta phủi sạch tấm áo riêng em, và ôm ghì thật chặt dù chỉ là một
phút giây cho với nhớ thương.
Tháng Năm, ừ thì đến rồi đó, và mong rằng em cũng sẽ đến…