Em!
Đã lâu rồi anh mới lại cầm bút nhưng không phải để sáng tác mà chỉ là
viết mấy chữ cho em. Dễ cũng phải nửa năm rồi em nhỉ, anh bỏ đi biền
biệt, lâu lâu mới ghé về thăm trang viết, nhòm một lát rồi lại lặng lẽ
quay đi. Điều này chẳng giống anh chút nào, trước đây mỗi tuần ít nhất
anh cũng phải có hai bài đăng lên để sẻ chia cùng em và bè bạn vậy mà
giờ đây tự dưng trở nên biếng lười.
Có đôi lần em nhắn hỏi: lâu không thấy anh xuất hiện, có phải là tình yêu thơ theo năm tháng đã phôi pha?
Không phải vậy đâu em, thơ là kết tinh của cảm xúc, là khát vọng cháy
bỏng bắt nguồn từ trong sâu thẳm nơi trái tim yêu. Nó chẳng thể nào tán
lụi trong anh mà ngược lại từng giây phút vẫn đang âm ỉ tỏa nhiệt làm
nóng chảy tâm hồn. Có lẽ em sẽ hỏi: vậy thì vì lẽ gì mà anh lại tỏ ra hờ
hững đến vậy? Không… anh không hờ hững và cũng chẳng quay lưng lại với
thơ. Tất cả chỉ là một sự điều chỉnh nho nhỏ để làm cân bằng giữa ảo ảnh
và đời thường. Em biết rồi đấy, cơm áo không đùa với khách thơ. Cuộc
sống này có biết bao nhiêu bộn bề phải lo toan. Nó phần nào làm san sẻ
bớt những cảm xúc trong lòng. Nó tác động làm những vần thơ trở nên biến
dạng, những dịu dàng, ngọt ngào biến mất thay vào đó là sự đắng cay,
chua chát trong đời. Anh phải tạm rời xa vì không muốn làm xấu xí đi
những gì đã có. Nửa năm nghỉ viết, anh thấy mình giống như con thuyền
không bến, trôi vô định giữa sóng nước bao la.
Tháng Năm về mang theo sự nồng nàn của mùa Hè ấm áp xua tan đi cái giá
lạnh trong lòng. Sắc hoa Bằng Lăng nhuộm tím trên tán cây dọc theo những
con đường nơi phố phường Hà Nội. Những cánh hoa mỏng manh, tươi thắm
gợi cho anh nhớ về em, về một thời xa vắng. Đó là kỷ niệm về một cành
Bằng Lăng nở muộn trong lần cuối cùng hai đứa bên nhau. Ngày ấy đã xa
thật xa nhưng vẫn luôn hiển hiện trong anh chưa một lần phai nhòa. Mỗi
năm một lần, màu hoa ấy lại đưa anh quay về dĩ vãng để rồi cứ trăn trở
nhớ mãi không quên.
Chiều nay, anh lang thang trên bờ hồ Tây thơ mộng để đi tìm lại những
kỷ niệm về em của một thuở nào. Anh tìm đến ngồi trên chiếc ghế đá nơi
góc hồ yên vắng dõi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Xung quanh anh là
thật nhiều những cành Bằng Lăng tươi thắm khẽ đong đưa theo gió. Trong
giấc mơ màng, anh tưởng như thấy được nụ cười dịu dàng của em thấp
thoáng sau những đóa hoa. Chợt có một cơn gió nào từ phía hồ thổi tới,
bứt một cánh hoa đặt khẽ lên môi anh làm xuất hiện một cảm giác nồng nàn
giống như nụ hôn đầu mà em trao thuở trước. Anh lạc vào cõi mộng và
không muốn tỉnh giấc vì muốn được bên em trong mọi nẻo đường.
Thời gian trôi nhanh quá em à, phía xa kia mặt trời đã nép vào sau đỉnh
núi chỉ còn một vệt nắng nhạt hắt lên nhuộm đám mây trắng thành một màu
hồng tuyệt đẹp. Đám mây ấy ở rất xa và anh không thể với tới nhưng thật
lạ khi nhìn về phía ấy anh cảm nhận được một luồng hơi ấm đang truyền
tới sưởi nơi trái tim…
Con đường về nhà anh vẫn như mọi ngày nhưng giờ đây anh không còn cảm
giác cô đơn trống vắng. Tháng năm về đã mang lại thật nhiều điều kỳ diệu
làm thay đổi mọi thứ trong anh. Cảm xúc đã trở về và một ngày gần đây
anh sẽ lại viết để biết rằng em vẫn luôn tồn tại trong tim thật nồng nàn
như những nhịp đập cảm xúc.
Ngày 13 - 05 - 2013
Đặng Chí Kiên
P/S: Thời gian cứ trôi, trôi mãi không bao giờ quay ngược trở lại.
Những điều đã qua thôi thì cứ để nó qua… anh sẽ vui và hạnh phúc khi
được thấy em hạnh phúc mỗi ngày.