Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Tình đầu dấu yêu

Mưa tháng Năm ào ào, chen lấn xô đẩy phả vào mặt kính loang loáng một nỗi buồn khó gọi tên. Mưa về kỉ niệm cũng ào ạt ùa về theo quấn lấy ta siết chặt đến nghẹt thở. Lặng lẽ nhìn mưa, đã có lúc ta từng mong mưa, mong lắm một cơn mưa rào bất chợt ào ào như thể mặt đất tróc vẩy sắp nứt toác, há miệng chờ đợi từng giọt nước. Ta đợi mưa đó là khi tình đầu còn nguyên vẹn, đó là khi người và ta còn giữ tình đẹp như cổ tích, cùng đợi trời mưa đưa tay ra hứng từng giọt nước khẽ nhỏ lên trán, người thì thầm này tưới nước cho cây.
Tình đầu đã đi xa còn cơn mưa vẫn ở lại, từng giọt hờn dỗi như lòng ta thuở mới chớm say tình. Những cơn mưa rào bất chợt là cơ hội cho những cặp nhân tình âu yếm, dập dìu, nũng nịu trong làn nước. Vội vàng khép nép, cô gái ép chặt vào chàng trai, tưởng chừng những bờ vai rộng lớn ấy đủ sức che chắn cả một bầu trời u ám đang tuôn trào những giọt yêu thương.
Bất chợt trong lòng thấy trống vắng đến lạ. Nhận ra ta vẫn đang cô đơn, cô đơn với những giọt mưa vô tình vội vã ùa về kéo theo những kỉ niệm xưa cũ về một thủa yêu thương, một bóng hình xa vắng. Ừ có lẽ tình đầu chưa nguôi, thời gian chưa đủ xóa mờ kí ức, vẫn mới lắm cảm giác yêu đương này, vẫn mới lắm vết thương chưa kịp lên sẹo.
Tình đầu yêu dấu đâu dễ phôi phai trong khoảnh khắc, thời gian eo hẹp chẳng thể xóa nổi những yêu thương. Vẫn còn vấn vương nhiều lắm những kỉ niệm đã cố chôn chặt trong tận đáy tâm hồn. Quá khứ trỗi dậy kéo theo những giọt đắng cay lăn dài trên khóe mắt, làm dậy sóng tất cả những hoài mong, nhung nhớ. Lòng bỗng cồn cào, dày vò trong một mớ lo âu.
Tự hỏi người ở đâu hỡi tình đầu yêu dấu, người có vùi thân trong những canh bạc đỏ đen, có ngập chìm trong men say quên đời mà gục ngã. Ngày chia tay cả ta và người đều tưởng chừng như tan vỡ, ta hận người gian dối, phản bội yêu thương. Để mặc người ta vùi mình trong đau đớn, hận thù căm ghét, là những đêm ta ngất lịm trong nước mắt. Người hoang mang, lo lắng cuống cuồng với con tim ta ngây dại. Ta biết người cũng đau đớn, xót xa khi thấy ta cứ chết dần trong tuyệt vọng. Nhưng rồi người cũng chẳng thể đưa tay ra mà níu kéo bởi người biết ta căm ghét sự phản bội, dối trá. Người kéo ta vào mối quan hệ tay ba mà ta chưa bao giờ có thể ngờ tới.
Đến một ngày ta cũng đủ sức đứng dậy, từ bỏ tất cả yêu thương buông tay người ta đi về với cuộc sống yên an mà cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào có lại được. Và từ lâu lắm ta đã lãng quên người trong kí ức, chỉ còn lại những khoảnh khắc nhớ nhung bất chợt, lòng trống rỗng với cảm giác cô đơn khi nhớ ra mình đã từng sống trong yêu đương, hờn giận như bao cặp tình nhân khác. Đôi lúc muốn gọi tên người trong khoảnh khắc, khi nét mắt người lại ẩn hiện trong trái tim. Ta yêu người bởi vẻ dãi dầu sương gió, bởi nét mặt thấm đẫm phong sương, người đủ từng trải để hiểu ta, yêu ta hơn một cách tầm thường của đôi trai gái thích nhau chỉ để cho bớt trống trải.
Có lẽ vì thế mà đối với ta tình đầu chẳng thể nguôi ngoai được, ta vẫn cứ đợi mãi những cơn mưa rào, vẫn một mình lặng nhìn những giọt nước lăn dài trên mặt kính, bất giác giật mình trái tim lại thổn thức, muốn được kêu tên người...
Hỡi tình đầu dấu yêu!