Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Và tôi lại là tôi, trở lại nơi đã bắt đầu

Ừ thì tôi tin rồi em chẳng yêu, tin hoàn toàn rồi em à, lí trí xét suy, con tim mách bảo, và sự nhạy cảm cần nhất của chính mình đã cho câu trả lời có lẽ không thể tường tận hơn thế nữa. Những gì cần có cho một tình yêu, chúng ta dường như vẫn chưa thể, đã vậy thì đừng cưỡng cầu nhau thêm nữa chỉ làm một trong hai thêm đau, nên dừng lại phải không em!
Sẽ thôi nhắn tin, thôi không nhắn nữa ngoại trừ ngày sinh nhật của em, lòng đã dặn lòng như thế đấy. Nhắn gì lời thương tiếng nhớ để em phải bực bội, nhắn chi nỗi khó ở của lòng làm em bận bịu, và nhắn chi ngày dài, tháng rộng mong đợi làm em phải vương mang, cứ im lặng để cho nhau khoảng trời riêng vậy.
Sẽ thôi gọi, thôi những cú điện thoại giữa đêm khuya khi em đang cần lắm sự bình lặng, và sợ lắm cuộc gọi mình phải e dè để trả lời. Dẫu biết rằng nhớ mới gọi, dẫu biết rằng cần nghe giọng nói lắm mới bấm những con số quen thuộc, nhưng khi em vờ lơ đãng không nghe, hay nhờ một ai khác cầm máy hộ cũng đã đủ để tôi hiểu rằng đừng gọi cho em nữa.
Sẽ thôi chén say, chen sầu, thôi buông thả chính mình trong men nồng để tôi là chính tôi, đừng chếnh choáng rồi lại thét gào tên em, không thế nữa… Cứ mượn cơn say để bảo rằng nhớ thương thì có lẽ suốt đời này tôi chỉ là kẻ hèn nhát, cứ mượn men nồng để loạng choạng, sụt sùi than thở thì tôi chẳng khác nào kẻ yếu đuối, có lẽ thế mà em nào dám tựa vào, bỏ, cần bỏ hết những thói xấu đó đi đúng không em!
Hãy bước trên con đường em đã chọn, hãy quay lưng lại trước tôi như em muốn, và hãy nhạt nhẽo, vô tình để tôi có thể nguội lạnh đi tình yêu của chính mình. Bởi em hãy an tâm rằng, phía sau em sẽ chẳng còn kẻ cứ thập thò cố chạy thật gần để được kề bên, và cũng chẳng còn kẻ trồng cây si lặng lẽ, nghêu ngao hát khúc tình ca một mình, phía sau em sẽ còn lại một khoảng không đúng nghĩa, hun hút xa, tôi sẽ thật mờ ảo, sẽ thế em à!
Hãy yêu người có thể làm con tim em se sắt, hãy thương người có thể làm lòng em da diết và hãy nhớ người có thể làm em mộng mị, mong chờ bởi lẽ tình yêu bao giờ cũng thuộc về trái tim nhiều hơn lí trí. Vì trái tim tôi cũng thế, cũng nhọc nhằn, khó nghĩ lắm khi bảo mình chấp nhận để em vào một góc lòng, nên dù thế nào em trong tôi vẫn là gì đó rất đổi đặc biệt, có thể nhòa đi nhưng quên thì chưa thể là vậy.
Ừ thì giờ tôi sẽ bình lặng như em mong, sẽ hời hợt như em muốn…
Em riêng một góc trời, tôi riêng một góc chân mây…
Mình cứ rẽ lối, chia lề, mỗi người một hướng…
Và tôi lại là tôi, trở lại nơi đã bắt đầu, một mình lặng lẽ như đã từng…