Như
một tật xấu, nó ngồi đếm những gì đọng lại: vài câu chuyện vui buồn từ
mấy bận nắng mưa về một người đã dừng lại ở một sân ga khi con tàu TFS
tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Nhiều khi. Nó từng hỏi từ đâu hình một tật xấu, khi không đếm kẻ lên tàu chỉ đếm người xuống ở một sân ga nào đấy?
Không biết.
Trong
cái khí trời của Sài Gòn đỏng đánh lúc nắng lúc mưa, nó thoáng nghe câu
nói của chị trong lúc bước vào để đón mừng sự sẻ chia từ những đồng
nghiệp. Còn mấy ngày nữa là sắp sửa được năm năm, nghe xong nấc nghẹn. Cười. Gượng gạo.
Không hiểu. Vì sao.
Đời
người lại bắt đầu đếm những cái năm, mười, mười lăm… Không như thuở nhỏ
của trò chơi năm, mười lắng đi trong vài giây để rồi kiếm tìm. Giờ đây.
Năm, mười, ngồi với gã Y Vân mà đếm. Ngậm ngùi. Hỏi. Tìm kiếm được gì
đây!?
Ba rọi. Nickname nó đặt cho chị trong một lần đùa. Mặt thịt. Mặt mở. Vậy thì còn thiếu gì ở đây. Nó gọi chị là Ba rọi từ đó.
Từ đó. Đến giờ đã gần năm năm.
Từ
đó cũng là một ngày cuối năm nói cười trong một thuở khai sinh với
nhiều thứ để nhận nhìn, dựng xây. Lấp đầy. Tiếng cười thay cho xả giao
phần nhiều. Tiếng nói thay cho khách sáo phần cao. Tất cả chỉ dừng lại ở
đấy thôi. Tiếng cười và tiếng nói. Không cùng một phòng ban, chị em đi
qua những ngày nắng gàn đổ lửa đế những ngày mưa bão ghé ngang dội vào
lớp kính. Không hay. Phố phường không chờ đợi. Thời gian cũng chẳng đợi
chờ.
Đến
giờ nó bước lên bậc tiếp theo của đời người để ngồi ngang với chị.
Chuyện trò. Ngổ ngáo. Về một chủ đề mà trước giờ bắt theo không kịp vì
chưa có kinh nghiệm đời thường. Cái con, con cái.
Nó học hỏi chị những kinh nghiệm sẻ chia về cuộc sống đời thường. Lắm lúc. Cảm. Thấy chị tôi; ba rọi,
người phụ nữ đâu đó thèm khát tự do nhưng lại mâu thuẫn với hạnh phúc
hiện tại. Người phụ nữ đang có tất cả nhưng dường như thiếu thốn, đủ đầy
nhưng thấy vẫn còn trống vắng ở một góc đời mình. Cảm. Một người phụ nữ
đang khát khao đi tìm sự khám phá như trong lời hát của I’ve never been to me.
Gom lại. Tất cả chỉ là một cảm giác chủ quan như mỗi lần ngồi với ai đó. Chuyện trò.
Nó
bỏ ra ngoài, chọn một góc quán, ngắm phố phường với người, xe qua lại
trên một đại lộ của Boulevard của ngày xưa giữa trời vẫn còn giăng mưa.
Rỉ rả. Sợ cái cảm giác như sắp mất đi một điều gì đó thân thuộc. Thèm
khát một vòng tay nhưng lại sợ hơi ấm làm cảm xúc nhận chìm đi những gì
của thực tại. Chị đã dừng lại ở một sân ga và nó cần phải vẫy tay chào
trong nụ cười rạng rỡ để một ngày mới, ở nơi nào đó, chị sẻ bắt đầu viết
tiếp những trang khác của đời mình. Thiết tha và yêu đời, có thể những
hậm hực lẫn xen nhưng trong tất cả đấy là những gì của trang mới.
Ngày xuống, đêm lên. A new day has come. Nó bước qua chỗ cũ, ghế đã vắng người xưa. Một góc bàn đã khuyết.