Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Chút tàn phai như thế...

Mùa đã về lâu rồi trên những cành cây tháng 7. Mối tình đầu thật đẹp đến nhanh như vệt sao băng trong đêm. Cô nghe từng cơn gió lành lạnh tràn qua kẽ tay dù trời hè đang hâm hấp nóng. Bước chân trên lá tàn vụn, cô trở về với bâng khuâng. Cô hoài niệm ngày tháng nghe nhạt nhòa chút tàn phai. Thiếu một bàn tay để nắm, thiếu một bờ vai để tựa, một người chồng cùng sóng bước nên đôi. Cô dặn lòng giữ yên mà sao ngăn không được, cảm xúc ngày xưa trở về gửi theo chút bùi ngùi, nhớ mong. Mọi thứ trên đời này đều hữu hạn, ngày quá khứ, ngày hôm nay và ngày mai sẽ ra sao. Tình yêu của cô cũng luôn hữu hạn như thế...
Góp nhặt một chút nhân duyên, làm tròn một góc số phận. Định mệnh sắp đặt cho người ta gặp nhau vào những hoàn cảnh khác nhau, khi kỳ lạ, lúc mơ hồ. Nhân duyên của cô và anh giống như một cơn mưa rào, một ngày nắng hạn. Có chút gì đó chao nghiêng, một chút hờ hững âm thầm, thi thoảng để lại dư vị trong veo. Rồi anh chia tay cô vào một chiều cuối hạ, cô đứng lặng cho đến khi bóng hoàng hôn buông dài trên những thảm cỏ xanh mướt, những cánh hoa dại rung rinh đồng cảm với câu chuyện tình yêu dang dở dịu dàng. Rất nhiều những ngày mưa sau đó, rất nhiều những ngày nắng buông xé trời. Và rất nhiều những bông hoa dại trải dài chứng kiến chúng mình có chút tàn phai như thế...
Từ ngày chúng mình mỗi người đi trên một con đường riêng, con đường mà không hề có dấu chân của người còn lại. Phải làm sao khi nỗi nhớ cứ len lỏi vào từng tế bào, từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim. Cô vẫn bình thản với tất cả, vẫn một mình đi về trên những con đường xào xạc trải đầy lá rụng khi nắng chiều đang dần tắt. Cô cố gắng làm cho mình thật bận rộn để không có thời gian nghĩ đến anh, nhưng những lúc không thắng nổi mình cô vẫn ngẩn ngơ. Anh không thuộc tuýp người lãng mạn, anh chỉ biết yêu cô theo cách của anh. Bởi vì tình yêu đó mà anh sợ làm cô khổ, sợ làm cô bị tổn thương khi số mình còn quá nghèo. Và anh đã chia tay cô như thế...
Cô se sắt từng buổi chiều hôm ngồi cafe nghe tình ca nhạc Trịnh. Cô tin rằng trên cuộc đời này dù tình yêu có bắt đầu như thế nào, ra sao. Và dù hiện tại chúng mình đang xa cách nhau nửa vòng trái đất. Thì tình yêu luôn có những phút giây trọn vẹn sâu lắng như cô và anh. Cách xa nhau như thế, nhưng tâm hồn chúng mình mãi mãi thương nhau. Cô góp nhặt niềm vui, lòng trót đa mang hoài cảm. Em không quan tâm sự nghèo khó, anh không đủ tự tin và rời xa em. Thế nên, đừng bắt em phải quên anh. Hãy để em nhớ anh, có như vậy em mới được là em, sống với cảm xúc thật của mình, vì trái tim em vẫn còn thổn thức yêu anh…
Rồi mùa sẽ đi qua, cơn gió mùa hè sẽ dịu mát, nhường chỗ cho mùa sau ỏng ẹo bước tới. Ngày đêm tiếp nối. Cuộc sống sẽ không còn gì hết nếu như không có những niềm vui, nỗi buồn, nhớ mong đồng cảm. Cô đang lắng nghe trong tim mình có một dòng chảy ngậm ngùi, có chút an vui, ủ ấm được vết cắt trong tim mình. Hết buồn, hết nhớ, hết đau. Cô hoàn toàn bước vào một cuộc sống mới. Chưa biết có tốt hơn hay không, nhưng có lẽ nó cho cô một thứ động lực sống. Cô sẽ để những tháng ngày yêu nhau vào ngăn kéo kỷ niệm. Không thể vùi mình trong những suy nghĩ về một quá khứ đã qua. Rồi cô cũng sẽ quên anh như quên một giấc mơ hoang. Đã đến lúc cô refresh lại cuộc sống mình rồi. 
Buông bỏ một tình cảm quá lớn không có nghĩa là trốn chạy. Điều đó chỉ đơn giản là cô đang cần liều thuốc khác, để trái tim đập những nhịp an lành, vì yêu thương có lúc cũng cần khoảng lặng. Anh là mối tình đầu của cô. Người ta nói tình đầu đẹp và khó quên vì nó ngắn ngủi và chứa đựng những điều đầu tiên sâu sắc. Cô tin, bởi tình đầu của cô chỉ kéo dài trong 3 năm đại học nhưng đã trở thành ký ức đáng nhớ nhất trong đời. Hồi đó, cô luôn nghĩ anh chính là tương lai của mình. Tất cả đã phụ thuộc vào định mệnh, cũng giống như định mệnh đã xui khiến cô gặp anh giữa biển người mênh mông này vậy. Rồi mọi thứ sẽ qua, niềm vui sẽ rộn ràng như ngày đầu tiên biết hẹn hò. Chốn nhân gian còn hàng vạn nụ cười, hàng triệu triệu con tim đồng cảm thương yêu, cõi vô thường luôn còn quấn quýt nụ cười chia sẻ và hạnh phúc sẽ đến với chúng ta mãi mãi./


Bài viết: Jolie tamtinh - 12/7/13
Ảnh: Nguồn Internet