"...Thành phố đêm nay đầy sao,
Dòng sông đêm nay đầy sao,
Vườn nhà em cây hoàng lan bát ngát hương tỏa bay,
Sương khuya nhẹ lay ..." (*)
Buổi
sáng đưa con đến trường, đi qua gốc ngọc lan già cỗi, em chợt thấy từ
trong nách lá có một đóa hoa đang run rẩy xòe từng cánh trắng. Nhưng hoa
gầy quá. Cánh hoa không được bón chăm nên không có cái tươi mát mỡ màng
như hoa ngọc lan trong vườn nhà ngoại ngày xưa. Cánh hoa cũng không trẻ
trung, roi rói, nõn nà uốn cong lên như ngón tay út xinh xinh đang thì
con gái… Đã gầy thế lại còn vươn ra đỡ lấy giọt nước mưa nặng trĩu, đến
mức tưởng chừng cánh hoa như sắp rã rời, mỏi gãy… Chỉ có mùi hương thì
không lẫn vào đâu được, rất thanh, rất mảnh, vương vít la đà… Em không
biết tại sao qua một đêm mưa lớn nhường ấy mà hương hoa không hề tan
loãng, nhạt nhòa…?
Tự nhiên thấy thương quá là thương!
Dáng
hoa ấy, có chút gì như mẹ, như chị, lại như em… những người phụ nữ ta
vẫn gặp mỗi ngày đi qua ngõ. Chật vật mưu sinh, oằn lưng thồ chở mà vẫn
cố gắng dành dụm chắt chiu để một ngày cựa mình bung nụ, tạo hoa…
Dáng hoa ấy, cũng giống như đứa con chút chít út oi trong nhà nghèo khó; chấp nhận hứng hết phần thiệt thòi, khó nhọc, cọc còi,…
Dáng hoa ấy, như một tình yêu đến muộn, dẫu lá đã khô, cành đã úa những vẫn âm thầm chờ đợi đến một ngày mưa, lặng lẽ tỏa hương…
Và,
cũng tự nhiên thôi, em chợt nhớ đến một ông bố - chắc là ông bố trẻ,
trẻ như anh và như em - đã viết về hoa ngọc lan để... tặng lại con trai
mình nhân một ngày gặp lại hương ngọc lan trên phố:
“Pi
à, bố vẫn còn váng vất bởi mùi hương ngọc lan tình cờ gặp trên phố tối
nay. Hình như mùi hoa ngọc lan mới là mùi hoa của tình yêu, chứ chắc gì
đã là mùi hoa hồng, hoa cúc… Tự nhiên, bố nghĩ về một ngày Pi của bố bắt
đầu yêu thương một cô gái nào đó. Bố sẽ được ngồi nghe Pi kể Pi thích
cô ấy thế nào, có thích như ngày bố thích mẹ hay không. Và bố, chắc chắc
lúc ấy sẽ khuyên Pi cầm tay cô gái đặt lên ngực trái của Pi để cô ấy
lắng nghe tiếng trái tim Pi đập. Và nếu cô ấy chỉ nghe thấy tiếng trái
tim của con không thôi, thì cô ấy không thuộc về con đâu Pi ạ. Thật đấy.
Chỉ khi nào cô ấy chạm đến ngực con, và nghe được con đang nói con yêu
cô ấy thế nào, thì đấy mới là người phụ nữ của cuộc đời con…”
Có
nhẽ, ông bố ấy viết cho “mùi ngọc lan” vẫn còn quyện đâu đó trong tâm
tưởng hơn là cho cậu con trai tên Pi vừa mới học lớp Mầm. Bởi, làm sao
cậu bé năm tuổi có thể cảm thấu được sự tinh tế trong từng rung động yêu
thương, và cả sự đòi hỏi được thấu hiểu đến tận cùng khi người ta yêu
thương một ai bằng cả tấm tình mà mãi tận khi ngoài ba mươi ông bố mới
thốt lên trong một đêm ngọc lan say sưa la đà. Nhưng điều ông bố ấy nói
với con trai, biết đâu một ngày kia anh cũng sẽ nói khi con trai mình
cầm tay một cô gái, đưa về…
Còn
em, em sẽ không viết về hoa ngọc lan thêm nữa. Bởi mùi hương, hay hình
dáng, hay khoảnh khắc dừng lại chạm vào một đóa hoa phải do ta tự rung
động và cảm lấy. Nói như ông bố cậu bé Pi, là hãy để cho những yêu
thương tự chạm lấy trái tim mình và ngân lên thành tiếng nói riêng tư
dành riêng-cho-mỗi-một-người…
Em
chỉ giữ lại hình ảnh hoa ngọc lan, như giữ một dư vị yêu thương cho nhà
ta, cho con chúng ta, và cho chính chúng ta. Từ bây giờ, và mãi sau
này, anh ạ…