Tháng Ba sắp đi qua rồi. Chóng vánh và nhẹ nhàng.
Sáng
Bước đi dài và nhanh, giữa phố đông, có bao giờ người ngước lên nhìn
những chùm hoa giấy kia và để chậm lại. Tôi muốn người dừng lại và ngắm
nhìn những bông hoa giấy hồng đỏ mong manh kia. Nhưng người đi nhanh quá
tôi không theo kịp!
Tháng Ba, gần như sáng nào tôi cũng đi xuyên qua đường trong khu tập
thể để đến trường. Gần như lần nào tôi cũng dành vài giây ít ỏi nhìn lên
những căn nhà im lìm sáng sớm, hoa giấy nở và bám víu leo trèo ra cả bờ
tường, dây điện, mái nhà. Cây mọc hồn nhiên, hoa nở vô tư. Lúc đó ao
ước níu một chùm mang về nhà, hay đem khoe người. Thật trẻ con hết mức.
Chiều
Hoa không còn tươi mới như sáng sớm. Hoa giấy màu tối sẫm và lênh láng
vàng trong ánh đèn đường. Nhìn buồn không tả nổi. Chao ôi, sao mà buồn.
Sao hoa không tỏa hương để người ta biết hoa tồn tại? Sao người không
tỏa ấm áp để tôi biết người còn biết yêu? Có lẽ là sợ hãi. Hay người
chẳng còn yêu nổi. Hay tôi biết mà lại tỏ ra không biết.
Mùa này trời thoắt nắng thoắt mưa. Mùa này tôi trầm tư nhưng cũng thoắt cái đã tươi cười.
Mùa này tôi không muốn nghe hương hoa của địa lan hay nhài, mùa này tôi
chỉ cần hương trong vô thức. Trong cảm thức của tôi có hương hoa giấy
tràn lan. Giống như tôi viễn hoặc một tình yêu không tồn tại.
Thật ra thì tôi chỉ đang nghĩ về một mùa không hương. Vẫn muốn níu kéo
lại chút ít khi tháng Tư cận kề. Vẫn mong thấy hoa giấy vào sáng sớm mỗi
khi ngước lên. Sẽ vẫn nhớ về tháng Ba như nhớ điểm tựa bờ vai thơm
nắng. Nhớ về người!
Nhưng ai nhắc nhở tôi về một mùa này hoa nở không tỏa hương.