"Em
muốn nói rất nhiều điều về anh. Em ước gì có ai sẵn lòng lắng nghe để
em có thể say sưa kể tất thảy những gì em nghĩ, rằng anh là đồ đáng yêu
buồn cười luôn bày đủ trò ngốc nghếch, rằng anh yêu bản thân rất nhiều
nhưng không bao giờ biết tự chăm sóc mình cả, rằng mỗi lần anh cười là
thế giới đổ vỡ ngày xưa của em được hàn gắn biết bao nhiêu, rằng em vẫn
còn thương anh rất nhiều, rằng thật ra chính anh chứ không phải ai khác
là người làm cho thế giới của em vỡ thành từng mảnh...
Em
nhớ tất cả mọi thứ về anh. Anh thích chó. Anh yêu trẻ con. Anh thích
xăm đầy mình. Anh có thói quen cắn móng tay không thể bỏ được. Anh hút
thuốc nhiều về đêm. Anh yêu một cô gái rất xinh. Em nhớ mọi thứ về anh
như thế. Giọng anh. Màu tóc anh. Dáng đi. Cách vuốt tóc. Mọi thứ.
Bởi vì em vẫn thương anh vô cùng.
Nên
việc nhìn thấy anh khóc dù vờ vĩnh thôi vẫn rất đau lòng. Giống như soi
gương thấy chính bản thân mình vỡ ra rồi nhân đôi nhân ba nhân trăm
nghìn nỗi đau đó lên vậy. Và thật kì lạ khi nhận ra dù bao nhiêu tháng
năm qua đi thì người có khả năng làm thế giới của em tan vỡ hết lần này
đến lần khác chỉ có anh thôi. Giờ em góp nhặt từng mảnh đó và ghép lại
rồi tương lai anh sẽ đập vỡ lần nữa phải không?
Vì em còn thương anh vô cùng, cho nên đừng khóc nữa. Đau lòng đến khi nào là đủ?."
.
Trích từ đâu đó trong đầu mình lúc này.
Tặng cho dấu yêu đầu tiên. I just want you to be brave because maybe i still have a crush on you.