Hôm nay đã là hai tháng kể từ ngày anh xa tôi…
Anh à, cuộc sống có phải là một cơn mơ không anh? Cách đây hai tháng
anh còn ôm em nhưng sao bây giờ đã khác. Em biết rằng rồi chúng ta cũng
sẽ quên nhau thôi, chỉ có là thời gian trong bao lâu thôi phải không
anh?
Em biết mọi thứ bây giờ đã khác, chỉ có tình yêu không là không đủ
nhưng em cảm thấy rằng “Ngày mai ta vẫn luôn phấn đấu, nhưng không bỏ
tất cả hôm nay để phấn đấu cho ngày mai”. Em có lẽ chỉ có tình yêu chân
thành nên không đủ để giữ anh trong cuộc sống đầy tấp nập như thế.
Anh biết không, ở đâu đó trong trái tim em còn yêu anh rất nhiều. Và có
lẽ em vẫn hy vọng. Chỉ là anh không đủ kiên nhẫn để làm tất cả vì em
hay đằng sau lý do đó anh đã có sự lựa chọn khác.
Nhớ anh… Đi cũng nhớ, ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, làm gì cũng nhớ. Nó
đơn giản vì em còn yêu anh. Em thèm được anh ôm đằng sau, em thèm được
nũng nịu, thèm được anh chở đi đâu đó khi em vui, em thèm được anh quan
tâm, thèm cả những câu nói ấm áp khi bên nhau. Trái tim em như siết lại,
đau đớn và vỡ nát. Rồi cũng lại phải cố quên anh.
Có lẽ anh đã tìm được người tốt hơn em, vì trước kia anh đã nói “Nếu
chia tay em phải có người tốt hơn em thì anh mới quen”. Vậy là đã có
người tốt hơn em và anh đã tìm được.
Cuộc sống sau này em lại phải một mình đi trên con đường dù mưa hay
nắng em cũng phải tự mình bước đi. Không có ai cùng đi trên con đường
mưa ấy.
-------
Ngày mai thôi, anh sẽ lại nắm tay nhưng không phải tay em nữa mà là tay của người tốt hơn em.
À không, hôm nay đã là như thế. Những lời nói ngọt ngào, sự quan tâm và
những cái ôm anh cũng sẽ làm nhưng không phải cho em mà là cho người
tốt hơn em.
Em cũng đã từng nghĩ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ em đâu. Nhưng không, anh đã đi…
Hay tại em nghĩ thế nên anh đã ra đi? Không phải đâu, vì anh muốn đi.
Anh đi rồi em phải sống tốt.
Rồi em sẽ lại phải quên anh.