Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Những lần buông tay nhau, trên đường

Tôi rất thích nhìn những cái nắm tay của các cặp tình nhân vô tình bắt gặp trên đường.

Không phải ôm, càng chẳng phải nụ hôn níu chặt.

Bởi tôi nghĩ, khi hai người ngừng ôm và hôn nhau, cảm giác còn đọng lại sẽ là dư âm của sự ngọt ngào ấm áp của hai tâm hồn hòa nhịp làm một. Nhưng, khi hai bàn tay buông ra khỏi nhau - dường như đi cùng bao giờ cũng là nỗi niềm hụt hẫng, xa xôi nhất định.

Một buổi chiều ngồi trong quán cafe quen thuộc, nhìn sang bàn bên cạnh là một cặp đôi - với hai bàn tay đan xen nắm chặt. Tôi bỗng nán ánh mắt nơi họ lâu hơn và mỉm cười nghĩ ngợi, cái nắm tay nhẹ nhàng kia, như sợi dây kết nối hai người với nhau để rồi chỉ cần ngồi bên lặng lẽ như thế này thôi, nhưng ánh mắt trao nhau trìu mến cùng hơi ấm nơi bàn tay người mình yêu thương - cũng đã đủ trọnvẹn cho hai chữ "hạnh phúc". Bẵng đi một lúc tạm quên động tĩnh của đôi trai gái bàn bên để tập trung cho công việc, tôi lại vô tình đưa mắt nhìn sang. Và nhận ra trên bàn không còn hiện hữu cái nắm tay chặt như vừa nãy nữa. Hai bàn tay giờ đây đã mỗi bên một việc - khi mà cô gái mơ màng đưa lên chống cằm nhìn ra cửa sổ, còn chàng trai hình như đang bận rộn trả lời tin nhắn của ai đó.



Từ khi là một đứa trẻ, cho đến hiện tại đã vượt qua ngưỡng 20. Tôi vẫn luôn mang trong mình một yếu điểm khó chữa, đó là: sợ đi qua đường. Còn nhớ một cô bạn đã bảo rằng trạng thái của tôi khi băng qua đoạn đường tấp nập trông chẳng khác gì cuốn phim bị dừng đột ngột, khi mà trong khoảnh khắc trước mặt là một chiếc ô tô vội vã lao tới còi rú inh ỏi, tôi sẽ như bị mất hoàn toàn khả năng kiểm soát và đứng khựng lại ngơ ngác không biết nên tiến lên hay lùi xuống để tránh xa. Thế nên lâu dần, bạn bè chơi thân đã quá quen với việc tự động nắm lấy tay tôi mỗi khi đứng trước một đoạn đường tấp nập ồn ã. Hành động đó khiến tôi rất cảm kích, nhưng rồi khi dòng xe nguy hiểm kia đã ở phía sau lưng, tâm trí tôi lại thường lan man câu hỏi: rồi ai sẽ là người buông tay ra trước đây? Nếu như tôi chủ động bỏ ra, liệu bạn tôi có buồn? Và trong trường hợp ngược lại, thì cảm giác hụt hẫng gần như bị "bỏ rơi" sẽ theo tôi bao lâu?

Nắm tay và ôm, hôn - đều là những hành động để chúng ta thể hiện tình cảm của mình dành cho người yêu thương. Nhưng khác với ôm hồn, khi hai người nắm tay nhau họ vẫn có thể thoải mái đi dạo, trò chuyện, nghe điện thoại, check facebook... như bình thường. Cũng bởi vì thực hiện dễ dàng như vậy, nên gần như khi hai bàn tay đan vào nhau, (trong thời gian ngắn) sẽ rất khó bị tách rời bởi điều kiện ngoại cảnh tác động như người ngoài nhòm ngó hay chốn đông người dị nghị...vv... mà chủ yếu hầu hết đều phụ thuộc vào suy nghĩ bên trong chúng ta. Để rồi khi một bàn tay quyết định buông ra, bàn tay kia vì chưa được báo trước mà hẫng hụt chơ vơ rồi dần dần thu lại, và gần như đi kèm theo đó bao giờ cũng là không khí trở nên ngập ngừng gượng gạo đi đôi phần.

Khi mà, người vì nhiều lý do mà buông trước thì ngại ngần day dứt.

Người còn lại quanh quẩn lo âu với những thắc mắc tại sao.

Nhưng rồi rõ ràng, hai bàn tay của hai người, làm sao có thể mãi mãi gắn chặt lấy nhau (ngoại trừ trường hợp gắn keo 502). Nên dù lại ngại ngần, là sẽ xa xôi hơn trong khoảnh khắc ấy, thì những cái buông tay nhau vẫn luôn được bắt gặp trên đường đi, và hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.








Vài tháng trước, tôi có nghe câu chuyện kể về giả thuyết "con chim và cái lồng", khi mà: "Tình yêu sẽ bền chặt hơn nếu một người làm con chim tự do bay nhảy, người còn lại sẽ là cái lồng để bảo vệ, chở che và luôn chờ đợi con chim bay về". Cũng tương tự như thế, tôi nghĩ, trong bất kỳ một mối quan hệ nào, đời đời chẳng bao giờ có cái gọi là "bên nhau mãi mãi", hay "nắm tay đi bên nhau suốt chặng đường dài", bởi vì như nắm cát đặt trong bàn tay, nếu ta càng nắm chặt, càng muốn giữ nó mãi bên mình, thì cát cũng sẽ càng theo đó mà rơi ra khỏi tầm kiểm soát.

Tình yêu là chuyện của hai người, và trong hai người ấy thì một bên phải đóng vai trò dịu dàng buông tay ra trước, kiên nhẫn ở bên khi đối phương nóng nảy tức giận vì những suy đoán nghi ngờ. Vì rõ ràng, phải có những lần buông, mới có thêm rất nhiều lần nắm giữ. Phải tự do một mình, mới trân trọng hơn những khi trọn vẹn bên nhau.