Đêm
tĩnh lặng, tôi nằm nghe tiếng mưa đang nhỏ từng giọt ngoài sân. Ánh đèn
trong phòng đã tắt, đằng xa thấp thoáng một chút đèn đường hắt vào.
Không gian yên ắng bị phá bĩnh bởi tiếng mưa.
Một
chút mưa đêm dường như cũng gây cho người ta những cảm xúc rất đặc
biệt. Bỗng dưng khó vỗ giấc đến thế, bỗng dưng nhớ linh tinh, bỗng dưng…
Tôi
đang tập dần quen với cảm giác hiện tại, không vướng bận và không để
những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình. Một thời gian dài tôi thích nghi
rất tốt, tưởng như đang tiếp nạp một nguồn năng lượng mới và tinh sạch
đến lạ kì. Ai cũng bảo tôi khác đến 50% con người trước đó ít lâu. Có
người bảo tôi lười nói chuyện đến mức làm họ bực lên vì cứ như họ bị làm
ngơ. Tôi thích ở trong khoảng không của mình, nghe chính mình và lấy
hơi thở làm niềm vui hiện tại.
Dường
như tôi đang sợ ca thán, sợ ủy mị và sợ cả những lời trách hờn. Nhiều
lúc tưởng chừng tôi đang bỏ chạy khỏi nó, hay chí ít đang vờ không biết
nó để không muốn khơi gợi ý nghĩ mênh mang. Tâm hồn tôi như một cái đầm
nhỏ có cả nước mắt, hoa và rác. Chúng hội tụ lại và tạo thành trường cảm
xúc rất phức tạp. Người ta có thể trồng hoa hay ném rác vào đó cũng
mặc. Duy chỉ có nước mắt, người phụ nữ trong tôi thích giữ làm của riêng
cho mình.
Tôi
thích lắng nghe âm thanh của những con dế hay một loài côn trùng nào
đó. Mỗi khi mưa đêm tràn về, tiếng kêu của chúng càng vang xa hơn. Âm
thanh ấy vọng vào căn phòng nhỏ, đôi lúc làm cho tâm hồn tôi thư thái
hơn. Một góc nhỏ nơi tôi cho mình buồn một chút, suy nghĩ một chút, có
khi khóc một chút cũng được.
Khi
ai đó bước qua những ngày tháng buồn đau nhất và cố gắng hòa nhập một
cuộc sống mới thì họ thường không muốn nhìn quá sâu về quá khứ. Nhưng
bất chợt vẫn có những khoảnh khắc ùa về, cào nhẹ lên trái tim mỏng manh
và làm nó quặn lên. Tôi cũng thế! Dù quy luật thời gian là không chờ
đợi, cớ sao tôi cứ mãi đợi chờ những điều vô vọng đến thế. Tự hỏi có bao
giờ tôi đã mệt mỏi với chính mình hay chưa? Tự hỏi đã bao lần tôi tự
làm đau chính mình? Và hôm nay tôi đang tập tha thứ.
Tha
thứ cho quá khứ đã nhấn chìm bao nhiêu niềm vui bên mái gia đình đầy ấp
tiếng cười. Vốn dĩ nó thuộc về tôi cớ sao người ta lại vô tình cướp
mất. Để đến ngày hôm nay tôi cảm thấy lạc lõng và trơ trọi giữa những
tình thâm của mình.
Tha
thứ cho những hờn giận đeo mang trong trái tim một người con gần 24 năm
chẳng nói được lời xin lỗi với đấng sinh thành. Tôi nợ cha mình một lần
tạ tội, để rồi cơn uất nghẹn cứ đè nặng trong từng giấc ngủ.
Tha
thứ cho những tháng ngày tự giam hãm cuộc đời mình trong sự câm lặng.
Tuổi trẻ đi qua tẻ nhạt và thiếu định hướng. Bỗng trách mình sao nhạt
nhẽo đến thế.
Tha
thứ cho những ai đã đẩy tôi xuống vực sâu thăm thẳm tưởng chừng như
không gượng dậy nỗi. Và hôm nay tôi cảm ơn những tội lỗi mà người đã
gieo xuống đầu tôi, cảm ơn những chà đạp mà người đã ghì lên tâm hồn
tôi. Nhờ đó mà tôi đã sống, đã đi qua tất cả để trở thành một con người
hiện tại.
Tha
thứ cho những gì tôi đã đánh mất, đã ruồng rẫy sự có mặt của nó trong
thế giới này. Đời là những sợi dây chằng chịt trói buộc lên nhau, hãy để
tôi có thêm thời gian sắp xếp ngay ngắn chúng theo một trật tự cố định
nào đó. Chắc chắn tôi sẽ tìm lại những thứ mất đi dù tôi biết rằng " cái
được hay mất đều do nhân duyên của mỗi con người". Và đến khi tôi có
thể tìm thấy nó, tôi hy vọng sẽ biết cách trân trọng và gìn giữ như báu
vật của cuộc đời mình.
Đêm
hòa quyện đêm, tôi sợ lắm những thứ lung linh của dãy đèn rực rỡ. Sợ cả
những cảm xúc đang hình thành quá nhiều hy vọng và chờ đợi trong tôi.
Sợ cả những giây phút yêu thương, sẻ chia đang có lại rời xa tôi một lần
nữa. Sợ một nụ cười và cái cách ai đó quan tâm tôi, để rồi tôi lại vô
tình làm người tổn thương. Tôi vẫn cố gắng đánh lừa cảm xúc của mình
trong ngày nhưng giây phút này đây tôi biết rằng, đêm nay tôi nhớ… Một
nụ cười không tên!