Bỏ lâu ngày quá rồi quên. Ngày xửa, ngày xưa…
như quyển sách đã đọc rồi cất kĩ trong ngăn tủ kín, niêm phong lại. Từ
lâu. Không biết tháng ngày nào mở ra; có lẽ chẳng đoái hoài đọc lại
những câu chuyện của ngày xửa, ngày xưa.
Nếu không có thằng ku; chắc có lẽ hay chắc hẳn cũng nên, ngày xửa, ngày xưa sẽ ngủ vùi một góc của tuổi thơ không chịu dậy. Có chăng chỉ là vài lần giật mình khi bắt gặp đâu đấy vài dòng ngày xửa, ngày xưa lướt qua trên sách, báo, mạng… rồi tiếp tục giấc ngủ vùi trong góc kín của tuổi thơ. Không trọn vẹn.
Nếu không có thằng ku, đời nào nó chịu ngồi lục lại ngăn ký ức tuổi thơ ấy. Mặc kệ Vua Quạ chết chìm cùng Vợ chồng người đánh cá, Người thợ săn tài giỏi chết đuối với Sáu con thiên nga, hay Cô bé quàng khăn đỏ chết nghẹn cùng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn… trong câu chuyện của Grim.
Bất chấp Cô bé bán diêm ngủ vùi dưới đống tuyết với những giấc mơ bùng cháy cùng ngọn lửa của que diêm, hay Nàng công chúa và hat đậu hay Đôi giày đỏ có còn không… trong câu chuyện của Andersen…
Nó
nằm lắng nghe từng nhịp thở, có dòng cuộn từ dưới cuộn lên. Dạ dày thổn
thức. Câu chuyện về ngày xửa, ngày xưa giờ biến thể qua lời nó kể.
Không giống Grim hay Andersen. Ngày xửa, ngày xưa có một cặp vợ chồng
già sống trong một khu rừng già, có một thằng ku già chát… đang hát giữa
trời đêm. Ê a.
Nó
nằm lắng nghe từng câu hát ê a, có một bài ca chưa hiểu hết lời. Đan
xen. Một câu chuyện kể tiếp tục về ngày xửa, ngày xưa có chàng hiệp sĩ
mặt mâm tiến vào khu rừng già khám phá, đã chiến đấu với từng con quái
vật: từ khò khè đến miệng – tay – chân, đôi khi gặp lũ lâu la bồ hóng núp bóng đâu đó giữa rừng già. Hăm he. Làm hiệp sĩ mặt mâm chùn chân, ngại bước.
Nếu không có thằng ku; chắc có lẽ hay chắc mẩm, ngày xửa, ngày xưa của ông, bà già sẽ không được nghe kể lại từ nội, ngoại hai bên. Giống chỗ này hay khác chỗ kia.
Nó
thấy mình như chui ngược vào dạ mẹ để sinh ra lần nữa; vừa đủ tháng rồi
tập tành lớn lên theo những câu chuyện ngày xưa nối nhau lại như mãnh
mùng chấp vá một thuở xa xưa chưa đến ngày xửa.
Thấy một thuở xa xưa. Ở truồng. Ngủ say một góc chợ đời; nón lá che trời ru một giấc mộng con.
Thấy
một thuở xa xưa. Một thằng nhóc quấy lên lúc đói khi bột quậy chưa tan;
để rồi mập mịu thét gào khi muỗng còn chưa kịp đến môi. Trong lời nội
kể.
Không giống.
Thằng ku của hôm nay nằm say ngủ mớ, khó chịu “hông mà”, gọi “mẹ” giữa đêm, gọi “ba” giữa ngày, “mum mum” đòi bú.
Thấy
một thuở xa xưa. Cuổng trời. Thằng nhóc trưa về ngủ đến cháy mông khi
than tàn đỏ lửa. Hè. Nắng rực phơi da, chưa kịp rã nắng, da ngậm nước
sông. Mông bị ngập đòn. Trong lời cô kể.
Không giống.
Thằng
ku của đêm về ngủ say chép miệng khi mưa rào tìm đất thấm không ra. Hè.
Nắng chẳng bén da, nói chi rã nắng, da ngâm nước ấm. Ngập cả nụ cười lú
răng.
…Và
rồi đã có nhiều câu chuyện kể. Ngày xưa. Một mai. Thằng ku vươn vai
đứng dậy, tìm một mái nhà và giọt nước mắt chảy xuôi cho riêng mình. Lúc
ấy. Ông già sẽ ngồi kể lại với cháu con câu chuyện của ngày xửa, ngày xưa. Đã thèm.
(Trích: Nhật ký của cha )