Khi cơn bão lòng cuốn bình yên đi và ném nó vào một góc tối. Người ta chờ đợi cơn mưa chiều để cứu vớt một thứ gọi là cô đơn.
Có lần bạn ấy bảo tôi, đừng cười vào những ngày nắng, hãy để dành nụ
cười cho những ngày mưa khi mà mọi thứ được bầu trời nhuộm xám xịt. Đó
sẽ là một nụ cười đẹp. Như một thứ ánh sáng kì diệu làm sáng rõ góc phố
bị màn mưa đục ngầu nhuộm xám trắng. Mà rồi, nụ cười ấy có cứu vớt được
không - nỗi cô đơn?
Tôi không biết định nghĩa về cô đơn như thế nào mới đúng. Phố im lặng.
Người ta cũng im lặng. Chỉ có nơi đây một mình mình ngồi nghĩ về một vài
số thứ linh tinh. Tôi gọi cảm giác đó là cô đơn. Được chứ?
Những mất mát khiến con người thảng thốt. Mất mát lớn nhất trong những
mất mát là có được. Đó chính là có được những thứ không thuộc về mình.
Như thể đang nuôi dưỡng bên mình niềm tuyệt vọng thuộc về tương lai vậy.
Ngày mà mọi thứ mất đi, không, nói đúng hơn là ngày mà mọi thứ trở về
với đúng vị trí của nó, thì đó là ngày mà chúng ta biết rằng niềm tuyệt
vọng kia đã trưởng thành. Tôi, hình như vẫn chưa đến mức ngu dại để chơi
đùa với cuộc sống bằng việc đem cái mầm của niềm tuyệt vọng ấy gieo vào
tim.
Xem như trước mắt mình có những vạch ngang màu xám. Phía bên kia vạch
màu xám ấy đầy rẫy những thứ không thuộc về mình mà chỉ cần bước tới một
bước nhỏ và đưa tay ra là bắt được. Cho đến phút cuối, nếu níu nổi
mình, nếu giữ cho bước chân kia khỏi chênh chao để rồi vượt khỏi ranh
giới ấy thì nụ cười sẽ không cần phải gượng gạo nhiều. Có nghĩa là không
phải đau nhiều.
Tôi đã nói rồi, tôi là một đứa sợ đau. Cho nên, đứng trước nỗi cô đơn
không mấy hiền lành kia, nghĩ về những được - mất, bỗng dưng cảm thấy
thật may vì mình vẫn chưa có quá nhiều.
Và ừ, cũng thật may, vì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa muốn có quá nhiều.