Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Khi đôi ta cùng lặng lẽ

Em hỏi rằng khi em khóc, lệ ngắn lệ dài, sặc sụa trong cơn đau anh có biết nỗi đau đó tột cùng đến nhường nào không, và anh cảm thấy thế nào khi nhìn người con gái anh luôn bảo rất yêu bị như thế. Anh thế nào hả em? Đau, đau lắm chứ, mà nỗi đau đó chẳng thể diễn tả bằng lời hay bằng nước mắt đâu em à.
Thời gian mình yêu nhau dẫu chưa đủ để gọi là dài, nhưng tình yêu đó đã mang đến cho anh biết bao dư vị ngọt bùi, mặn nồng, rất khó để anh quên, hay nói đúng hơn anh chẳng thể quên được em à. Em là người con gái đầu tiên cho anh biết yêu và được yêu đúng nghĩa là như thế nào, dù trước em, anh cũng đã từng yêu say đắm một người. Em là người con gái đầu tiên khiến anh sống thật với chính mình, và dũng cảm đối diện tất cả mà chẳng còn sợ sệt như ngày nào. Em là người con gái đầu tiên làm người đàn ông trong anh thật sự trưởng thành hơn rất nhiều sau bao tháng ngày miệt mài thong dong, chẳng định hướng cho tương lai. Em là người con gái đầu tiên để anh không ngại ngần để khoe với tất cả là vợ, là người anh yêu thương nhất với niềm hạnh phúc vô bờ. Em là thế đó em, người đã mang lại những điều đầu tiên rất đổi ngọt ngào, sâu sắc trong anh thì làm sao anh có thể buông tay em.
Sau tháng ngày ngọt ngào, tình mình vấp phải chông gai, để nỗi đau, tổn thương ta gây ra cho nhau làm cả hai phải buốt rát, em quay đi, anh thét gào rồi cố chạy theo em, những bước chạy nhọc nhằn và trĩu nặng. Em bảo rằng khi đã chia tay rồi em sẽ không bao giờ quay lại dù trước đó có yêu thế nào, với anh, em cũng không ngoại lệ vì cái tôi trong em vẫn cao, sự tự ti trong em vẫn còn đó và vì vết hằn nơi con tim rất khó lành sẹo. Anh thì vẫn thế, gã đàn ông đầy cố chấp, lì lợm như em từng nói, anh chạy theo em, van lơn em thứ tha đôi lúc đến mệt nhoài nhưng anh không chùn chân, hay dừng lại. Tình mình bây giờ là thế, có lẽ đúng gọi là… nhùng nhằng và dây dưa.
Mỗi đứa một nơi, lặng thầm những nỗi đau riêng, anh biết em vẫn còn đó những đêm khóc thầm ướt đẫm gối, để sáng ra cố gượng cười trước tất cả rằng em vẫn bình yên. Anh thu mình như con ốc sên, lặng lẽ đi về côi cút, rồi lại lê thê lòng bên những dòng chữ lan man, nhạt thật em à! Cuộc sống của hai ta giờ bỗng dưng vô vị đến lạ…
Nếu còn duyên còn nợ, còn yêu thương nhau mình sẽ lại tìm về bên nhau phải không em?! Em đã luôn bảo anh như thế, và anh bây giờ đang hi vọng vậy đó. Âu thì đớn đau ta cũng đã gây ra cho nhau rồi, giờ vạn nghìn lời xin lỗi anh cũng chẳng thể nào níu kéo lại những gì đã qua, chỉ xin thời gian sẽ xoa dịu lòng em, sẽ làm những tì hằn trong em lặng đi theo năm tháng, anh thật lòng nguyện cầu như thế cho em.
Mong em bình yên, mong những vết thương lòng trong em có thể liền sẹo, và mong rằng con tim em vẫn còn đó yêu thương cho anh, vì anh vẫn thế, vẫn yêu và vẫn chờ em, em à!
http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/khi-doi-ta-cung-lang-le.35AA5766.html