Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Khoảng cách

Con người đi rong ruổi khắp chốn cuộc đời, vui thì ít mà buồn nhiều vô kể, lúc đong đầy nước mắt, lúc hụt hẫng bàng hoàng với cô đơn. Con người từ lâu không còn sợ cô đơn, tìm đến cô đơn chỉ như một thoáng chống chếnh trong bế tắc, cùng cực của trí não bị ứ đọng và tắc nghẽn quá nhiều điều vô tưởng. Tôi cũng là cá thể tìm đến cô đơn qua một cốc café và đêm, tôi không cố tình xua đuổi cái cô đơn thường trực, nó tất yếu là bạn của tôi, và chỉ có nó là mãi mãi.
Suy cho cùng con người cô đơn là tìm về yên ổn, bước vào một vỏ bọc trong suốt. Như khi bước một bước ra khỏi một căn nhà, một lớp học, tôi và bạn lại rơi vào tâm tưởng xoáy tròn của cô đơn. Tôi và bạn đều sợ bị bỏ rơi và thế là ta mặc định sự buồn bã lưng chừng ấy là cô đơn. Không sâu, không nông.
Cái nhẹ nhàng của cô đơn cứ sẽ như vậy mãi, sẽ bên cạnh tôi, xoa dịu cho tôi những vết thương và ru nó ngủ yên. Nhưng rồi có khi nào đến một ngày tôi sợ hãi ai đó bước vào cái cô đơn mà tôi tạo dựng, tôi sợ ai đó bóc trần tôi dưới ánh sáng. Và thế là tôi lạnh lùng với bao yêu thương hướng về tôi, tôi chạy trốn.
Vậy là cô đơn không đáng sợ nhưng nếu ở trong vỏ bọc hiền lành ấy quá lâu con người tạo nên một thứ đau đớn hơn: khoảng cách.
Khoảng cách của con người với con người ngày càng thêm rộng và sâu.
Khoảng cách giống như khi tôi im lặng trước tất cả. Khi bạn bè hỏi thăm tôi, yêu quý tôi thì tôi lại cho rằng đến một ngày không xa tất cả sẽ biến mất và thế là tôi đứng cách xa họ, nhìn họ, nói chuyện với họ và chỉ có thế.
Khoảng cách còn là khi bạn tôi cười. Lạ lùng thay nụ cười ấy chả bao giờ ai chạm đến được tận cùng là gì. Bạn cứ lang thang trong thế giới của bạn, bạn hét to, đập phá mọi thứ trong im lặng, tồi tệ hơn bạn cấu véo và làm tổn thương chính bạn.
Khoảng cách dài ra và sâu hơn khi bao nhiêu con người quên nói một câu chúc mừng sinh nhật bạn mình. Một năm đã qua. Và rồi sự khơi gợi của câu nói vô tâm lại làm bật lên cơn tủi hổ buồn bã trong đêm ấy, bạn tôi khóc một mình. Đừng cho rằng đó là suy nghĩ trẻ con, đó là vết nứt sâu của tình bạn, là khoảng cách chả bao giờ lấp đủ.
Khoảng cách ngay cả khi bạn tôi yêu. Người con trai yêu người con gái ấy nhưng tôi không chắc chắn người con gái kia yêu. Đó là linh cảm về khoảng cách. Hai tâm hồn ấy không dung hòa trong một nhịp suy tưởng mà nó luôn lệch hướng. Trong thâm tâm không yêu nhưng lại để người khác lao vào che chở cho mình. Đó có phải lỗi của người con gái kia hay lại là cái ranh giới yêu và cần được yêu nó quá mong manh.
Đau lòng khi bạn buồn, bạn nhìn vô vàn cái tên trong danh bạ điện thoại, bạn cần nói ra với ai đó nhưng rồi bạn chọn im lặng vì khoảng cách. Đến mức độ nào đấy bạn chưa thể nói với họ chỉ bởi vì bạn sợ chưa đủ gần để hiểu một người khác.
Tôi không trách cứ khoảng cách, chỉ trách sao cái nỗi lòng tôi và bạn đều tắc nghẽn quá nhiều suy tư và giấu kín quá nhiều u sầu, tự ti. Cái con người cần có chăng là cái ôm siết chặt để toàn bộ cơ thể thả lỏng và cảm nhận cái tiếp xúc da với da, cái hơi ấm ấy làm con người khóc mà không đau đớn, cô đơn mà nhẹ nhõm.